Ly dị vì vợ giỏi và suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền

06/09/2011 06:52
Theo Eva
Tôi không thèm để ý đến phản ứng của Hương. Rút trong túi áo ra tờ đơn li dị, đưa thẳng tay cho vợ mình.

Lúc nào cũng thế, về đến nhà là Hương vứt túi sách ở ghế salon, lên cầu thang và không thèm nói với tôi một lời. Dường như trong lòng Hương từ lâu đã không còn tôn trọng tôi, không còn coi tôi là chồng cô ấy nữa.

Tránh ánh mắt ái ngại của người ở, tôi đi vào phòng, ngồi xem ti vi và tối hôm đó, tôi không ăn cơm. Ngỡ tưởng như thế Hương sẽ nghĩ đến tôi và mang cơm vào phòng hoặc gọi tôi ra nhưng Hương lại không làm thế. Cô mặc kệ cho người ở gọi mà không phản ứng gì khi tôi nói “không ăn”.

Từ ngày có đồng tiền trong tay Hương đã thay đổi hẳn. Cô không còn là cô vợ ngoan hiền và nhu mì ngày nào tôi quen nữa. Trước đây, trước khi lấy nhau hai vợ chồng đã thỏa thuận dù thế nào đi chăng nữa cũng phải biết tôn trọng lẫn nhau nhưng bây giờ thì Hương đã khác. Cô đã làm trái với lời hẹn ước khi không ít lần cô buông lời xúc phạm tôi

- Anh thì làm được cái trò gì. Lương anh ba cọc, ba đồng, có đủ tiền cho con tôi uống sữa không?

Hương hắng giọng, nói như tát nước vào mặt tôi. Lần đó, hai tháng tôi không nói chuyện với Hương.

Trước đây, tôi yêu Hương, Hương là một cô gái xinh đẹp và hiền lành. Hương quan tâm và chiều chuộng tôi hết mực. Lúc ấy Hương chỉ là cô sinh viên năm thứ  4 đại học.

Khi chúng tôi cưới nhau Hương đã có một công việc ổn định hơn. Hương làm hành chính nhân sự trong một công ty của Nhật. Lúc đó Hương thường nói với tôi, em chỉ mong hai chúng ta có cuộc sống khá giả hơn để con cái đỡ khổ. Tôi không nói nhưng điều đó đâu có nghĩa rằng, tôi không quan tâm, lo kiếm tiền cho gia đình.

Rồi bây giờ, đứng trước tôi, Hương là một cô vợ khó chịu và nóng nảy. Hương thường gắt gỏng mỗi khi về nhà, nếu tức thì lại quăng quật. Tôi tự nhủ lòng rằng, có lẽ Hương quen cách quản lý nhân viên trên công ty nên thế vì bây giờ Hương đã làm một giám đốc nhân sự.

Tôi bởi lòng đam mê nên đã chọn công việc không mấy làm giàu có. Tiền lương của tôi cũng chỉ đủ chi trả các khoản trong gia đình. Nếu nói để làm giàu thì không thể. Nhưng thiên hạ ai cũng nể phục gia cảnh nhà tôi bởi tiền ấy là do Hương kiếm được.

Từ ngày đó, tôi như kẻ sống phụ thuộc bởi tôi không muốn phải từ bỏ mơ ước bấy lâu của mình: nghề vẽ.  Cũng bởi thế mà trong mắt Hương đã không còn tôi nữa. Hương lao vào kiếm tiền bỏ bê gia đình, chồng con. Mọi việc phó mặc cho người giúp việc. Tôi cũng không thể ngờ rằng, đồng tiền lại khiến Hương thay đổi nhiều đến thế.

Tôi lẳng lặng bước vào phòng và tự nhủ: nếu Hương không chịu sửa chữa thì cuộc sống vợ chồng của chúng tôi có lẽ đã đến ngày kết thúc. (ảnh minh họa)
Tôi lẳng lặng bước vào phòng và tự nhủ: nếu Hương không chịu sửa chữa thì cuộc sống vợ chồng của chúng tôi có lẽ đã đến ngày kết thúc. (ảnh minh họa)


Hôm nay, Hương lại về trong trạng thái khó chịu. Khuôn mặt Hương lạnh tanh khi nhìn thấy tôi. Dường như tôi đã trở thành cái gai trong mắt Hương. Hương tức tối nói bóng, nói gió:

- Không kiếm được tiền thì ở nhà mà trông con để người ta đỡ phải thuê ôsin.

Máu đàn ông trong người tôi nổi lên. Tôi thật sự không chịu được sự xúc phạm ấy. Từ ngày lấy nhau tới giờ tôi chưa khi nào quát mắng hay đánh vợ mình. Nhưng thật sự lần này tôi không thể nhịn được nữa. Tôi uất ức đến tận cổ:

- Cô chỉ suốt ngày nghĩ đến tiền, cô thử nghĩ xem cô đã là một người vợ tốt chưa? Cô đã xứng đáng là vợ của tôi chưa?

Hương tròn mắt ngạc nhiên trước lời gắt gỏng đó của tôi. Tôi không thèm để ý đến phản ứng của Hương. Rút trong túi áo ra tờ đơn li dị, đưa thẳng tay cho vợ mình.

Hương bàng hoàng hơn bao giờ hết bởi cô không khi nào dám nghĩ rằng, tôi sẽ làm như vậy. Hương luôn coi mình là người chủ trong gia đình bởi Hương có thể kiếm nhiều tiền hơn tôi. Nhưng nếu sống mà không tôn trọng nhau, sống mà chỉ nghĩ đến vật chất thì thật sự tôi không thể sống nổi. Dù sao đi nữa tôi cũng là một thằng đàn ông, một người chồng của cô ấy.

Tôi lẳng lặng bước vào phòng và tự nhủ: nếu Hương không chịu sửa chữa thì cuộc sống vợ chồng của chúng tôi có lẽ đã đến ngày kết thúc.

Theo Eva