Đau đớn chuyện gã trai hư hỏng giết em gái chỉ vì...miếng cá

07/02/2012 07:37
Đạo lý người Việt Nam ngàn năm nay là sống để thương yêu nhường nhịn và “miếng ăn là  miếng nhục”, người anh với hành động tàn ác này đã chà đạp lên đạo lý, để muôn đời bị người người cười chê.

.

Không cần tìm bi kịch trong tiểu thuyết, vụ án đối tượng Nguyễn Trường Giang (SN 1988, ngụ tại ấp Bà Phận, xã Trung Chánh, huyện Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long) sát hại cô em gái chỉ vì đứa em lỡ ăn mất miếng cá vào ngày 7/12/2011 khiến nhiều người không khỏi rơi lệ buồn. Đạo lý người Việt Nam ngàn năm nay là sống để thương yêu nhường nhịn và “miếng ăn là  miếng nhục”, người anh với hành động tàn ác này đã chà đạp lên đạo lý, để muôn đời bị người người cười chê.

Đối tượng Trường Giang tại cơ quan điều tra
Đối tượng Trường Giang tại cơ quan điều tra

Gã trai hư hỏng

Là con trai duy nhất trong gia đình gồm bốn chị em gái nên từ nhỏ Giang luôn được cha mẹ thương yêu, chiều chuộng hết mực. Tuy gia đình còn nghèo khó nhưng hễ Giang muốn gì là cha mẹ gã luôn gắng sức, tìm mọi cách để làm vừa lòng con. Chính vì thế, thanh niên này luôn ỷ lại và không xem trọng mọi người trong nhà. Học hết lớp 10, hắn nghỉ học giữa chừng, bắt đầu tụ tập bạn bè ăn chơi; dù cha mẹ đã khuyên ngăn hết lời nhưng Giang vẫn nhất quyết không chịu đi học lại.

Từ ngày chơi bời cùng đám bạn, Giang thường hay đua đòi ăn diện, vòi vĩnh tiền ngày một nhiều hơn. Đành rằng thương con nhưng vốn gia đình còn túng quẫn, nên mẹ Giang không tài nào đáp ứng nỗi sự đua đòi của con mình. Bà Phạm Thị V (48 tuổi, mẹ của hung thủ) nghẹn ngào nhớ lại: “Có lần nó chạy về nhà xin tôi tiền để đi chơi với bạn nó.

Móc trong túi ra còn có mười mấy ngàn nên tôi khuyên nó ở nhà làm phụ tôi vài chuyện. Vậy mà nó không nghe, đùng đùng bỏ đi. Chiều hôm đó tôi mới “tá hỏa tam tinh” khi người ta báo nó uống thuốc trừ sâu tự tử. Cũng may đưa nó đi bệnh viện kịp thời, không thôi chết luôn rồi. Từ hôm đó, nó xin gì tôi cũng cho hết, dù phải đi mượn tiền của người ta tôi cũng không dám làm trái ý nó”.

Ỷ lại vào tình thương của gia đình, Giang ngày càng lộng hành, có lần còn đánh cả cha mình bị thương. Cận tết năm 2005 khi mẹ dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị làm lễ cũng tiễn ông Táo về trời, Giang trở về xin mẹ 200 ngàn để mua quần jean mặc cho “bằng bạn bằng bè”. Thời điểm ấy với gia đình đó là một khoảng tiền không nhỏ, cha Giang hay tin nên cấm vợ không được đưa tiền cho con. Thế nhưng gã làm bộ dỗi hờn, dọa sẽ tự tử nên bà mẹ sợ hãi, lén chồng gom hết tiền trong nhà đưa cho con.

Biết chuyện nên người chồng la mắng vợ. Đứa con hư hỏng trở về, nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe nên hỏi cho ra lẽ và khi biết được sự tình, hắn tức giận chửi cha, sau đó rượt đánh ông chạy vòng vòng trong xóm. Mệt lừ vì đuối sức, người cha ngã quỵ xuống đất. Nhân cơ hội này, đứa con bất hiếu vác khúc cây đánh thẳng vào chân cha mình khiến người cha đau đớn la hét gọi xóm làng cứu giúp.

Bà mẹ chia sẻ: “Từ bữa đó ổng bị gãy chân, đi lại khó khăn vô cùng. Rồi ổng với thằng con cũng như nước với lửa, không nói với nhau một tiếng nào nữa. Thấy thằng Giang về là ổng đi chỗ khác liền, không phải ổng ghét nó, mà vì ổng sợ hai bên nóng tính rồi chuyện không hay lại xảy ra”.

“Ông trời con” quậy phá

Càng lớn Giang càng tụ tập bạn bè xấu nhậu nhẹt suốt ngày. Những hôm xỉn quá, hắn không chịu vô nhà mà ngủ ngoài vườn đến muỗi chích đỏ cả người. Xót lòng, bà mẹ từ khuyên răn, rồi chuyển sang la mắng cũng không thể nào xoay chuyển được con. Thậm chí, bị bạn bè nói ra nói vào, nhiều lần Giang nhậu xỉn về trách mẹ “chỉ biết yêu thương con gái, suốt ngày chửi bới, bỏ bê tui”.

Gã trai ngày càng hư đốn hơn nữa khi đầu năm 2011 nhờ mẹ đi hỏi cưới một cô gái trong xóm. Thế nhưng bà mẹ đã từ chối một phần vì kinh tế gia đình không đủ tổ chức lễ cưới cho con, một phần vì Giang còn ham chơi, chưa biết làm ăn, sợ cưới về sẽ làm khổ vợ con nên bà hứa: “Đến đi nào con có công việc ổn định thì mẹ sẽ sang hỏi cưới cho con”.

Vài tháng sau cô gái hắn đem lòng yêu mến lên xe hoa làm Giang “uất ức” với gia đình nhiều hơn. Hắn nhậu nhẹt nhiều hơn, có hôm sáng sớm đã ra khỏi nhà, đi nhậu đến giữa đêm mới về. “Cứ thấy nó nhậu xỉn về là trong nhà im re, không ai dám nói gì hết. Vậy mà nó cũng chửi hết người này đến người kia, có khi còn tự dưng đứng dậy đập nát cả cái bàn”, bà mẹ nghẹn ngào tâm sự.

Không được gia đình giáo dục từ nhỏ, cũng không bị chính quyền để mắt tới nên “ông trời con” này ngày càng ngông cuồng hơn và đỉnh điểm của sự dã man, táng tận lương tâm của hắn là sáng ngày 7/12/2011, hắn câu được vài con cá đem về cho mẹ chiên với lời dặn: “Tối tui đi nhậu về sẽ bới cơm ăn”. Khốn khổ cho gia đình nghèo này khi bữa đó con mèo quậy phá nên đã ăn gần hết dĩa cá chiên, chỉ còn chừa lại đúng một con.

Em gái út của Giang là Nguyễn Thị Hà G (học sinh lớp 12 trường THPT Hiếu Phụng, huyện Vũng Liêm) đi học thêm về, đói bụng nên xuống bếp bới cơm ăn, nhìn thấy chỉ còn mỗi con cá nên Hà G sợ, không dám ăn của anh và cô bé nhờ mẹ chiên trứng cho ăn. “Vì thương con gái cả tuần nay ăn trứng, sợ không có sức học nên tui kêu con bé cứ ăn nốt con cá còn lại đi. Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho nó”, bà mẹ lại khóc.

Đêm hôm đó gã trai trở về thấy không còn con cá nào hết nên rất tức giận. Đã không tin mèo ăn dĩa cá, hắn còn nặng tiếng chửi em gái mình “ham ăn, không biết chừa phần cho tao”. Bị anh trai chửi chỉ vì một con cá, thiếu nữ ấm ức khóc và làu bàu. Người anh độc ác nghe chưa rõ chuyện gì thì đạp cửa nhà xông vào đánh em.

Từ dưới bếp, nghe tiếng cãi vã bà mẹ vội vàng chạy lên can ngăn, ôm đứa con gái vào lòng để con trai mình không đánh em nữa. Không ngờ điều đó đã làm Giang điên tiết lên vì nghĩ mẹ bênh vực em gái. Hắn liền sấn tới, vung tay đánh mạnh vào đầu em và cô bé chỉ kịp la lên một tiếng rồi gục mặt vào người mẹ. Kêu mãi vẫn không thấy con gái trả lời, bà mẹ vội vàng hô hấp cho con song do cú đánh quá mạnh và trúng ngay đầu nên bé gái tắt thở ít phút sau đó.

Tan nát 

Bà mẹ nghẹn ngào nấc lên rồi không cất được tiếng nữa. Phải chứng kiến cảnh đứa con lớn cướp mạng đứa con út ngay trước mặt, án mạng lại vì chỉ con cá khiến lòng bà đau như cắt. Mất một hồi lấy lại bình tĩnh, bà mới nhớ lại những kỷ niệm về đứa con mà cả gia đình đều đặt hết hy vọng vào. Bà nghẹn ngào: “Trong nhà, con bé là đứa hiếu thảo và biết suy nghĩ nhất. Lúc nó mới 12 tuổi mà đã xin tôi lên Sài Gòn kết cườm áo cho người ta 3 tháng hè.

Lương được 500 ngàn thôi nhưng nó hăm hở lắm, nhiều khi nó còn nhờ bạn nó nhận quà thưởng cuối năm giúp để nó tranh thủ đi chung xe với mọi người lên làm việc”.

Gạt dòng nước mắt, bà mẹ tâm sự thêm: “Ngày trước nhìn thấy anh nó quậy phá như vậy nên nó nói với tôi là sẽ cố gắng học thật giỏi để làm công an giữ gìn trật tự xã hội. Trước hôm xảy ra vụ việc hai ngày, nó còn khoe với tôi là nhận được học bổng dành cho học sinh giỏi nữa. Tuy nó mất gần 2 tháng rồi nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật đó. Nhiều khi dọn cơm, tôi còn dặn chồng mình không được ăn trước, đợi nó học về rồi ăn chung cho vui”.

Giờ đây, cạnh bên chiếc bàn cô bé học mỗi ngày khi xưa là ban thờ khói hương bốc lên nghi ngút mỗi ngày. Ngôi nhà vốn đã vắng lặng, nay càng ảm đạm hơn bao giờ khi chỉ còn lại trơ trọi hai vợ chồng già vẫn tự an ủi nhau để có động lực sống qua ngày.

Di Tôn/Pháp luật Việt Nam