Ông nội tôi!

25/02/2012 06:00
Theo GDTPHCM
Khi tôi lên bảy, bố mẹ lên thành phố làm việc. Tôi được gửi cho ông chăm sóc.

Tình ông cháu (ảnh minh họa). Ảnh: Th.Lê
Tình ông cháu (ảnh minh họa). Ảnh: Th.Lê

Tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng ven đô xứ Quảng. Gia đình tôi có bốn người: Ông nội, bố, mẹ và tôi. Bà tôi mất sớm, một mình ông gà trống nuôi ba người con ăn học nên người.

Khi tôi lên bảy, bố mẹ lên thành phố làm việc. Tôi được gửi cho ông chăm sóc. 

Ở cái tuổi “thất thập cổ lai hy” nhưng mỗi sớm tinh mơ, ông vác cuốc ra đồng để rồi trưa lại về với tấm lưng đẫm mồ hôi. Ăn uống nghỉ ngơi, xế trưa ông lại ra đồng đến chạng vạng mới về.

Cứ thế, ngày lại ngày, ông gầy đi trông thấy, mái tóc bạc trắng ngày nào giờ chỉ còn lưa thưa vài cọng dưới nắng hè, khuôn mặt phúc hậu giờ đã hằn in vô số nếp nhăn.

Ông hay bảo tôi rằng ông ra đồng “tập thể dục” để sống lâu với con với cháu. Tôi chỉ biết có vậy, tuổi nhỏ nào có hiểu nhiều...

Bố mẹ tôi làm ăn khấm khá, mua hẳn một căn nhà trên thành phố nên muốn tôi và ông lên ở cùng. Ông không đi vì không quen sống trên thành phố ồn ào, vả lại ông cũng không muốn rời quê cha đất tổ.

Ngày ra đi, tôi đã khóc rất nhiều. Trước khi đi, ông dẫn tôi ra vườn xem hàng cau ông mới trồng. Ông bảo khi nào tôi lớn lên, tới tuổi lập gia đình, ông sẽ hái cau này làm lễ ăn hỏi cho tôi.

Cuộc sống xô bồ nơi đô thị xoáy tôi vào đó đến mức không còn nhớ gì nhiều đến kỷ niệm, người thân. Tôi ít gọi điện cho ông hơn, ít hỏi han về ông hơn…

Tôi nhận được tin ông mất ngay trong buổi học sáng đầu tuần. Mọi thứ chợt lặng đi. Tôi đứng dậy thu xếp sách vở xin cô về. Tôi đã khóc trên suốt quãng đường đạp xe về nhà. Ngoài trời, mưa to như trút nước…

Tôi về thăm quê sau bao năm dài xa cách. Hàng cau đã lớn, kết trái thành từng chùm chín đỏ. Bỗng tôi chợt nhận ra, thấp thoáng đâu đó, trong những đám mây, ông đang vẫy tay với tôi, miệng vẫn nở nụ cười quen thuộc... Ông ơi!
Theo GDTPHCM