Bài học đòn roi

12/04/2012 07:06
Theo PNO
Tuổi thơ của chị em tôi luôn bị những trận đòn roi của bố. Những trận đòn “thừa sống thiếu chết” đó còn mãi trong ký ức của chị em tôi.
Bố có tật rất lạ là mỗi lần đánh người này thì người kia cũng sẽ bị đánh “lây” dù không có lỗi. Bố không chỉ dùng roi mà khi nóng giận là có thể đánh, đá. Tôi là người bị bố đánh nhiều nhất. Có lần bố sai tôi đi lấy tiền nợ của chú tôi. Cứ nghĩ là chú đã đếm rồi nên tôi cầm tiền về đưa cho bố, nhưng trong xấp tiền đó thiếu 5.000đ (khoảng năm 1993). Thế là tôi bị đòn. Tôi cố gắng chịu đau bỏ chạy ra ngoài, bố đuổi theo ném chai dầu nóng vào đầu tôi, gây chảy máu.
Hơn 20 năm trôi qua, chị em tôi đều đã lập gia đình và đầy đủ cháu, con. Bố tôi đã gần 70 tuổi. Khi đã có con, tôi mới hiểu hết tấm lòng của bố mẹ là trời biển, không có người cha người mẹ nào lại không yêu thương con mình. Những khi trò chuyện với các con, tôi thường kể những trận đòn ngày xưa nhưng tôi chưa bao giờ oán trách, bởi tôi biết bố luôn yêu thương chứ không ghét bỏ gì chị em tôi.

Cũng vì thấm thía nỗi đau đòn roi cho nên chị em tôi ít khi nào đánh cháu con mình mà chỉ giáo dục, răn dạy chúng bằng lời nói để chúng hiểu biết phải trái. May sao các con tôi và các cháu đều rất chăm ngoan, học giỏi và hiếu đạo. Tận đáy lòng, tôi thật sự biết ơn những trận đòn roi ngày xưa của bố, dù đau đớn nhưng nó thật sự là bài học bổ ích.
Theo PNO