40 tuổi, tôi bắt đầu lại hành trình để có 1 đứa con

11/01/2012 10:06
Anh đến đưa tôi đi làm những thủ tục cần thiết để bỏ thai. Chăm sóc cẩn thận cho tôi những ngày tôi mệt mỏi và biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi.

Mẹ choàng tay qua tấm chăn, ôm lấy tôi và khóc. Hai người đàn bà lặng lẽ khóc thầm trong đêm đặc quánh. Tiếng nức nở nấc nghẹn trong cuống họng đắng nghét.


Tôi bước sang tuổi 39 với một khoảnh khắc lặng yên đến kỳ lạ. Cái tuổi quá lứa lỡ thì, không còn ai ngó ngàng và cũng chẳng có nhiều vệ tinh xung quanh như trước nữa. Những cuộc tình dường như cũng diễn ra chóng vánh và ngắn hơn. “Cái tuổi sung sức và yêu đương tràn trề nhất thì lại không được thỏa mãn.” – Con bạn thân cũng độc thân như tôi vẫn bảo với tôi thế. Và chúng tôi vẫn nói với nhau, thôi có một đứa con cho vui vẻ lúc tuổi già, sức yếu.

Anh đến. Nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. Cả hai đứa chỉ là vui vẻ giải quyết những vấn đề nhu cầu đang có, rồi vui vẻ chia tay như những người qua đường.

Tôi có thai. Đó là kết quả ngoài ý muốn của tình một đêm. Không ai muốn và cũng không ai mong chờ. Với những người phụ nữ lập gia đình và được làm mẹ, có con là niềm hạnh phúc vô bờ bến, ai cũng cưng chiều, hỏi han. Còn với những người phụ nữ không chồng có con và chưa sẵn sàng, đó là niềm cay đắng, giấu diếm và sợ hãi.

Ngày biết tin mình có thai, tôi hạnh phúc đến vỡ òa, vì nghĩ mình đã lớn tuổi mà vẫn còn “nhạy” lắm. Nhưng tôi cũng lo lắng vô cùng vì không biết sẽ phải đối diện với việc này như thế nào. Niềm vui chưa được trọn vẹn, tôi đã phải dừng lại và nhìn vào sự thật đang có. Bác sĩ khám cho tôi nói, cái thai rất yếu, nếu muốn giữ phải nằm hàng tháng để lưu thai và một điều quan trọng hơn cả, loại thuốc tránh thai khẩn cấp mà tôi đã uống vào ngày thụ tinh cùng với tuổi cao có thể dẫn đến dị tật bẩm sinh cho thai.

Hàng triệu mũi dao đâm xuyên qua trái tim tôi, đau đớn vô chừng. Những giọt nước mắt cứ ắng lại nơi khóe mắt, không khóc được. Tôi thương thân mình. Gần 40 tuổi mới có đứa con, nhưng lại không thể giữ lại cho mình.

Và khi tôi chưa kịp định thần để quyết định nên làm gì, tim thai đã ngừng đập vào đêm hôm ấy. Đêm trước ngày đến viện, mẹ nằm ôm tôi khóc. Làm mẹ bao lần, bà nhận ra những thay đổi của đứa con gái đã già. Bà thương con. Hai người đàn bà cứ thế lặng khóc thầm trong đêm. Ba mươi năm rồi, mẹ mới lại ôm lấy tôi một lần nữa.

Anh đến đưa tôi đi làm những thủ tục cần thiết để bỏ thai. Chăm sóc cẩn thận cho tôi những ngày tôi mệt mỏi và biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi.

Hai tháng - đó là quãng thời gian tôi gần như gục ngã. Tôi lặng lẽ với cuộc sống hàng ngày. Lặng lẽ đi làm rồi ra về. Lặp đi lặp lại. Mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài của tôi là facebook, là những người bạn biết chuyện. Họ dành cho tôi mọi mối quan tâm.

Hai tháng, tôi nằm ngủ với những cơn ác mộng về chiếc giường trắng lạnh lùng, về máu và hình hài mờ ảo mà tôi sẽ không bao giờ thấy rõ mặt. Suốt đời tôi không bao giờ quên được cảm giác hình hài bé nhỏ ấy rời khỏi mình và những thanh âm khô khốc của dụng cụ kêu xung quanh.
 
Một buổi sáng mùa đông, tôi đứng dậy và không khóc nữa. Tôi buộc lại mái tóc lòa xòa tơi tả suốt mấy tháng qua, tô chút son lên đôi môi khô nẻ và tìm một chiếc áo màu sắc trong đống áo màu tối xầm xì trong tủ. Tôi phải tiếp tục cuộc sống này. Tôi thay đổi, để làm mình vui hơn và tôi sẽ đi tiêm phòng mọi thứ để chuẩn bị được làm mẹ như bao người mẹ khác trên thế giới này. Và tôi tin một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi.

Tháng 12/2011
(Một người đàn bà có trái tim vừa được vá)

Theo MaskOnline