Thầy Nguyễn Phi Hùng hướng dẫn học sinh trong tiết học băng qua đường. |
Hai cậu học sinh theo hiệu lệnh dò gậy băng qua đường, thầy bước phía sau hai bước, vừa chăm chú theo dõi từng động tác để nhắc nhở học trò vừa quan sát từng chiếc xe chạy trên đường để đảm bảo an toàn.
Xếp hạng làm gì khi sinh viên ra trường không có việc làm?
Sự thật về các bảng xếp hạng đại học thế giới, Việt Nam xấu hổ
Nguyên Vụ trưởng Vụ GD Tiểu học: Làm sách bây giờ ít người có trình độ
Thêm hai vòng nữa mấy thầy trò mới lên lớp ôn lại bài “Băng qua ngã tư không đèn” trên bản đồ nổi. Phân biệt chiều chuyển động của dòng xe bằng thính giác, dùng gậy để dò phân biệt đoạn lề thẳng, lề cong, giữ tâm thế bình tĩnh...Thầy Hùng nắm tay từng em dò trên bản đồ: “Em rõ chưa, đây là đoạn lề cong, lề cong này sẽ hướng thẳng ra giữa ngã tư. Nếu em bắt đầu băng qua từ đây thì sẽ đi thẳng đến giữa bốn dòng xe, rất nguy hiểm thấy không. Tuyệt đối không bao giờ được đi ở đoạn lề cong, phải tìm đến chỗ đoạn lề thẳng... Sao nãy Đạt run vậy? Thực hiện đúng lời thầy dạy thì sẽ qua đường được, không có gì phải run. Nhớ nha”.
Qua hai tiết học, giọng thầy khàn đi thấy rõ: “24 năm về trường, mười mấy năm dạy môn này, việc mình làm mỗi ngày chỉ âm thầm vậy thôi, không ngờ lại được chương trình an toàn giao thông để ý tới mà gọi là hiệp sĩ giao thông. Mình chỉ mong luyện được cho các em để thành phản xạ, ra đường tự tin và không bị tai nạn là mừng rồi”.
Từ dạy đan chiếu đến “định hướng giao thông”
Thầy Hùng vốn tốt nghiệp Trường Sư phạm kỹ thuật, về Trường Nguyễn Đình Chiểu để dạy các em đan chiếu. Môn “định hướng di chuyển” khi ấy được thầy Tuấn, cô Phụng dạy bằng kinh nghiệm và các bài học cũ từ những năm 1970 chưa được cập nhật. Trước lúc về hưu, thầy Tuấn dạy lại cho thầy Hùng những bài cơ bản và từ ấy, thầy Hùng giã từ những bài tập dệt chiếu để sang học và dạy định hướng. Thầy bật cười: “Ngày ấy mình mò mẫm dạy các em mò mẫm. Tự bịt mắt lại để đặt mình vào hoàn cảnh học trò, tưởng tượng rồi soạn giáo án dạy. Không phải tất cả các em đều khiếm thị, trong lớp có một số em nhìn kém, mình cũng cho bịt mắt lại để học với các bạn cho đều. Sau này được tập huấn thêm với chuyên viên nước ngoài mới biết làm vậy là... sai bét. Cô giáo bảo các em còn chút khả năng nào về thị giác thì phải tìm cách phát huy tối đa, phải có cường độ bài học, bài tập riêng cho từng em một. Đây là kỹ năng sống còn của từng người mà. Nhớ lại thấy mình bậy thiệt”.
Trong mắt mọi người
Khó tìm được giáo viên như thầy Hùng
“Tìm được giáo viên dạy bộ môn “định hướng di chuyển” là rất khó. Nhiều người không muốn dạy vì định kiến là môn phụ. Nhiều người khác lại không thích hợp vì tính tình không đủ kiên nhẫn, sức khỏe không đủ để bao quát cả lớp, sâu sát từng em, phản xạ không đủ để đảm bảo an toàn cho các em và cả mình khi ra đường. Lương thì tất nhiên, lại thấp. Trong hoàn cảnh như thế, thầy Nguyễn Phi Hùng đã trụ với môn này suốt bao nhiêu năm, từ cái ngày thầy là giáo viên duy nhất của một bộ môn không chính thức tới giờ”. (cô Hà Thanh Vân, hiệu trưởng Trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu)
Thật đáng khâm phục
Trong bộ môn này của Trường Nguyễn Đình Chiểu có một cô giáo mới có hoàn cảnh rất đặc biệt: cô Phạm Thị Thúy Hằng. Cô là mẹ của bé Việt Hoa, học sinh lớp 4A. Vốn là cô giáo dạy môn sinh vật cấp II, khi bé Việt Hoa được các bác sĩ khẳng định là không thể phục hồi thị lực, cô đưa con đến Trường Nguyễn Đình Chiểu theo học. Con học cách sống với bóng tối và mẹ học cách sống với con. Cô học bộ môn “định hướng di chuyển” và chăm sóc trẻ đa tật rồi trở thành cô giáo của trường từ đó. Cô kể: “Mình là phụ nữ, là mẹ mà đôi khi còn không kiên nhẫn nổi, thấy nóng ruột với những lóng ngóng của con mình. Nói vậy là để nói thật là khâm phục khi nhìn cách thầy Hùng dạy đám trẻ mỗi đứa mỗi tật, trong ấy có con tôi”.
ĐIỂM NÓNG |
|