Bản Lĩnh nằm ven quốc lộ 12, cách TP Điện Biên Phủ hơn 25km về phía Đông Bắc. Nơi đây vốn nổi tiếng bởi có giống cam quý đã đi vào cả những áng thơ ca bất hủ về Điện Biên Phủ. Nhưng bây giờ bản Lĩnh lại được người ta biết đến nhiều hơn về một vùng đất phức tạp tệ nạn xã hội. Nhiều năm rồi, không ít cô gái ở bản Lĩnh cứ phổng phao một chút lại rục rịch bỏ bản đi làm mại dâm. Cái nghề “ chị truyền em nối” làm bản Lĩnh nổi danh vì thế. Các chị đi trước về bản đánh bóng vẻ bề ngoài để rủ rê, lôi kéo đàn em; nhiều cô mới chỉ 16, 17 tuổi đã có “thâm niên” vài năm làm cái nghề tủi nhục này. Không ít cô gái mới 22 tuổi đã “rửa tay gác kiếm” về bản làm lại cuộc đời.
Ảnh minh họa - Internet |
Theo Trung tá Vũ Quốc Thuận, Công an phụ trách xã Mường Pồn, ở bản Lĩnh không thiếu những gia đình rơi vào cảnh éo le và đau đớn như chị em Lò Thị Ch. khi cả mấy chị em cùng theo cái nghề tủi nhục này. Vợ chồng ông Lò Văn H. và bà Lò Thị Th ở bản Lĩnh mang tiếng xấu khi cả 5 cô con gái đều rủ nhau đi làm nghề buôn phấn bán hương. Hồi đầu cô con cả Lò Thị H. ( SN 1972) bỏ nhà đi làm, cuối năm đó H. về bản khuân theo nào xe máy, tivi, tủ foocmica, dàn hát Tàu réo ư ử suốt ngày đem làm cả bản lác mắt. Theo chân chị, các cô em: Lò Thị Đ., Lò Thị Ph., Lò Thị L, và cô em út Lò Thị T. cũng lần lượt kéo nhau “ đi làm ăn xa”. Làm gì thì chỉ các cô mới biết nhưng khi quay về bản cô nào cô nấy nhuộm tóc vàng hoe, môi tím bầm, móng tay đỏ chót, nói năng văng mạng, ngôn từ sặc mùi xác thịt….
Một người đã gắn bó hơn 10 năm với công tác bảo vệ trị an Mường Pồn với nhiều đề xuất và việc làm tâm huyết nhưng cũng phải bất lực trước nỗi buồn sơn cưới ở bản Lĩnh là anh Lò Văn Pâng, nguyên Trưởng công an xã. Anh nói về thảm cảnh gia đình ông Lò Văn H. với giọng chua chát và buồn bã: “Một cô đi làm dưới Hải Phòng mấy năm quay về, tài sản chằng cho bố mẹ được chi, lại mắc căn bệnh quái ác; người cứ lở loét, không ăn không uống được gầy đét rồi chết. Cô con gái thứ tư Lò Thị L. lang bạt khắp nơi, tài sản duy nhất cô mang về cho ông bà nuôi là một đứa con đỏ hon hỏn, không biết ch nó là ai”. Ông bà có duy nhất một mụn con trai là Lò Văn M. nhưng tay này cũng đầu trộm đuôi cướp, nghiện hút ma túy; hơn 20 tuổi đầu, M. cũng vài lần vào tù ra tội. Đã qua tuổi thất thập, đến chặng cuối cùng cảu cuộc đời nhưng dường như ông bà Lò Văn H. chưa một ngày được hưởng sung sướng, an nhàn. Chung cảnh ngộ, nhiều gia đình khác trong bản cũng gặp phải nỗi khốn khổ và nhục nhã không kém, ví như gia đình bà Lường Thị L. có 2 cô con gái thì cả hai đều “đầu quân” cho các nhà thổ ở đâu tận Hòa Bình hay Quất Lâm gì đó, gia đinh ông Lương Văn S. có 6 con thì 3 đứa nghiện ma túy, 3 cô con gái cũng lần lượt bỏ bản, bỏ ruộng nương đi làm nghề buôn phấn bán hoa….
Hoàng hôn tụt nhanh xuống đỉnh Pọ Muông, trưởng Công an xã Quàng Văn Tiến về đến trụ sở với khuôn mặt mệt mỏi. Công án xã đang phải giảu quyết mấy vụ trộm cắp vặt dưới bản Lĩnh do 2 đối tượng nghiện hút gây ra. Anh mở sổ cám cảnh nói với tôi, bản Lĩnh có hơn 100 nóc nhà, nhưng hiện có đến 27 đối tượng nghiện ma túy, trong số này có 4 phụ nữ; gần 30 cô gái vắng mặt thường xuyên tại địa phương. Nhà nghèo khó bữa đói bữa no nên nhiều gia đình cũng đành phó mặc con gái miễn khi quay về có chút tiền trang trải gánh nợ nần giúp bố mẹ và lo kiếm “việc làm cho bầy em ở nhà là tốt rồi. Không ít cô gái bản Lĩnh khi “rửa tay gác kiếm” vẫn có thể lấy chồng tử tế. Thôi âu cũng là một kết thúc có hậu khi các cô muốn làm lại cuộc đời. Nhưng đôi khi niềm hạnh phúc đó lại khởi đầu cho một sự bất hạnh, bởi nhiều cô hoàn lương đã mang theo cơ thê rmifnh mần bệnh HIV. Thống kê mới nhất, đến tháng 9/2012 số người nhiễm HIV ( lũy tích) ở xã Mường Pồn lên đến 107 người, 31 người đã chết vì AIDS, trong đó bản Lĩnh “đóng góp” tới hơn 40% với 44 người. hầu hết những người mang virus quái ác này là các con nghiện và các cô gái từng một thời phiêu bạt giang hồ! Vậy là bi kịch lại tiếp tục giáng xuống nhiều gia đình; sẽ có những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc khó khăn và thiếu thốn nhưng nguy cơ phải sống trong cảnh mồ côi là hệ quả nhãn tiền….
Hun hút đường về…
Từ lâu bản Lĩnh vẫn được mệnh danh là “miền gái đẹp”. Chuyện kể rằng thời vua Thái Đèo Văn Long “trị vì” Tây Bắc, cùng với Mường So (Phong Thổ, Lai Châu), Chi Luông (TX Mường Lay), Nậm Củm (Mường Tè), bản Lĩnh là nơi được đám quan lại dưới trướng tìm về tìm gái đẹp dâng vua. Không biết có phải do khí hậu trong lành, mát mẻ của miền núi đá Pọ Muông và dòng suối Sái Lương ( nghĩa tiếng Kinh là “cát vàng”) trong lành mà con gái bản Lĩnh nổi tiếng xinh đẹp và e ấp như những cánh hoa ban trắng trong, tinh khiết của núi rừng.
Nhung nhiều năm rồi, không ít “bông hoa ban” này đã tự tách mình ra khỏi luống cày từng mấy đời lưu giấu giọt mồ hôi để chạy theo cái nghề tủi nhục với hi vọng đổi đời. Các cô gái như bông hoa ban cả năm chỉ nở có 1 lần, nhưng suốt 365 ngày các cô chỉ tuyền có một bộ váy áo, trong khi đó các đàn chị về tóc vàng như đuôi ngựa bạch, quần Jean trễ, tô điểm là chiếc áo phông rực rỡ sắc màu làm bầy em choáng ngợp và sẵn sàng bỏ tất cả để mù quáng tìm đường đến nơi sung sướng.
Báo động hơn, dăm năm gần đây nhiều cô gái nhẹ dạ cả tin ở bản Lĩnh đã trở thành nạn nhân của các đối tượng buôn bán người. Trung tá Nguyễn Lai Bình, trưởng phòng CSĐT tội phạm về TTXH (PC25) Công an tỉnh Điện Biên cho biết: “ Từ đầu năm 2011 đến nay, lực lượng Công an đá phá 6 chuyên án buôn bán người, trong đó có một số đối tượng và nạn nhân ở xã Mường Pồn”. Mới hồi tháng 4/2012,, Phòng PC25 đã kịp thời giải cứu 4 cô gái trẻ là Lý Thị Ch., Quàng Thị V ( 20 tuổi); Lò Thị H và Lò Thị N (17 tuổi) ở Mường Pồn khi bị các đối tượng lừa bán sang Trung Quốc. Trước đó, 3 chị em ruột ở Huổi Chan ( giáp ranh với bản Lĩnh) cũng bị bán qua biên giới giờ vẫn bặt vô âm tín”. Điều đó cho thấy, sự lây lan của “bản cave” sẽ không tránh khỏi nếu chúng ta không sớm có những giải pháp hữu hiệu.
Hoa ban được dân tộc Thái quan niệm là hiện thân của người con gái với vẻ đẹp dịu dàng, trắng trong giữa đại ngàn Tây Bắc. Nhưng nay ở bản Lĩnh, những “bóng hoa ban” kiều diễm lại như đang rớm máu, đang héo úa dần trước số phận buồn tủi và chát đắng. Chỉ cách thành phố Điện Biên Phủ chừng 30 phút chạy xe nhưng sao “đường về” bản Lĩnh hun hút, xa thẳm. Nỗi buồn sơn cước dưới chân núi Pọ Muông không biết bao giờ mới cạn vơi….?