Vụ án oan: Lá thư đẫm nước mắt ông Chấn gửi cho vợ từ trại giam

08/11/2013 16:46
Theo GĐ&XH
(GDVN) - "Anh sống trong môi trường này đầy khắc nghiệt và nhiều cái bức xúc vì sống giữa bao người bản xứ mang trên mình nhiều tội trạng khác nhau…”, trích một đoạn trong bức thư.
Vợ chồng anh Chấn nghẹn ngào ngày đoàn tụ.
Vợ chồng anh Chấn nghẹn ngào ngày đoàn tụ.

Sau khi bị các cấp tòa xử án chung thân, anh Nguyễn Thanh Chấn và gia đình đã liên tục gửi những lá đơn kêu oan. Đây là một trong những bức thư cảm động mà anh viết cho vợ là chị Nguyễn Thị Chiến và các con từ trong trại giam. Trong thư, anh vẫn khẳng định với vợ và các con là mình oan, và gia đình cần giúp anh để có ngày tự do.

Dưới đây là bức thư anh Chấn gửi cho vợ con.

"Chiến của anh cùng các con muôn vàn nhớ thương!

Đêm nay, khi tất cả các anh em trong buồng đã và đang chìm vào giấc ngủ. Anh không sao ngủ được, trong lòng nghĩ về mẹ của anh, về em, về các con mà hai dòng nước mắt anh tuôn rơi. Vậy nên, anh cầm bút ghi nhanh vài dòng về thăm em và các con.

Mở đầu tâm sự, anh chúc em luôn mạnh khỏe để chèo lái con thuyền cho tốt mà còn kêu oan cho anh nữa.

Bây giờ, em sơ qua tình hình gia đình cho anh được biết với nhé, có gì thay đổi nhiều không? Các con vẫn làm ăn tốt cả chứ? Nhất là con dâu của bố thế nào? Hãy tâm sự cho anh biết với nhé? Còn Thế Anh (con út của anh Nguyễn Thanh Chấn - PV) con có học giỏi không đấy? Hãy cố gắng ngoan ngoãn, chăm học và nhất là phải học thật giỏi vào đấy nghe chưa? Đừng bao giờ để bố phải thất vọng. Bố nhớ con nhiều!

Em ơi, bây giờ anh rất đau khổ và buồn chán không biết bao giờ mới hết được cảnh khổ này hả em? Dù một ngày, hay một giờ anh cũng rất nhớ em. Không biết bao giờ vợ chồng mới được sum họp. Để có được những ngày tháng sum vầy cùng gia đình ăn cơm bên đàn con ngoan của chúng mình hả em? Thôi thì thôi, cái gì nó đến thì đã đến rồi, anh chỉ mong em ở nhà cố gắng thật nhiều và nghĩ ít thôi, vì em còn phải kêu oan cho anh nữa chứ. Còn anh ở đây cũng vậy, ngày đêm anh làm đơn kêu oan khi nào được thì thôi.

Chiến của anh!

Hai chúng mình đã lấy nhau được hai chục năm nay rồi và đã có những đứa con ngoan và nay lại có thêm cả con dâu và một đứa cháu nội nữa. Anh chưa bao giờ để em phải buồn và lo cho anh như lúc này đây, đúng vậy không em? Anh thật có lỗi với em và các con. Anh thật là một người chồng không tốt đúng không? Anh nói thế đúng hay sai thì em đừng để ý nhé. Bây giờ đầu anh nhiều lúc như muốn nổ tung ra vì không sao chịu nổi những việc oan ức trong lòng mình. Nhưng thôi em ạ, trong những năm tháng ở đây, anh sẽ cố gắng tĩnh tâm lại dần dần, rồi sẽ có những suy nghĩ khác em hiểu không?

Trong lòng anh bây giờ chỉ mong sao em luôn mạnh khỏe, để đối đầu với những sóng gió cuộc đời, khi không có anh ở nhà và bên cạnh em. Vì vậy, em phải thật cứng rắn và can đảm lên. Anh biết vợ anh là người mạnh mẽ và đầy nghị lực. Còn anh bây giờ chỉ biết chờ đợi mà thôi và chờ đợi một sự phán xét công minh của pháp luật.


Anh sống trong môi trường này thì đầy khắc nghiệt và nhiều cái bức xúc là vì sống giữa bao người bản xứ mang trên mình nhiều tội trạng khác nhau. Họ là những con người thật vì họ có tội. Còn anh là con người phải làm theo cơ quan nhà nước mà nói dối pháp luật nên phải nhận lấy cái chết mà họ lại cứ hành hạ anh, như anh ra tòa thì em biết. Anh cứ ngậm ngùi phải ôm lấy nỗi oan tày đình này. Thế thì tất cả là tại anh ngu, anh dại. Chả lẽ số phận kiếp người của anh là vậy, tất cả mong em hiểu.

Còn giờ ở trong cái trại này có hàng nghìn người, mỗi người một tỉnh mà không ai giống ai nên nó phức tạp lắm em ạ. Nhưng thôi, anh nói sơ qua để em biết vậy. Còn anh lúc này vẫn phải âm thầm chịu đựng. Tính anh thì em biết đấy, họ phát quần áo, chăn màn anh không lấy, họ bắt viết Bản kiểm điểm thì anh viết “Tôi không có tội với lại tôi không giết người, tư tưởng không yên tâm…” còn mọi cái cũng không có gì vi phạm.

Mình trình bày, họ bảo ở đây chúng tôi không có quyền giải quyết, anh gửi đơn, tất cả giấy tờ chúng tôi gửi đi rồi. Còn anh bảo không nghĩ, không nghĩ sao được… Mà bây giờ nghĩ cái gì, chỉ trách sao có đội ngũ điều tra mất hết lương tâm, làm việc tắc trách. Họ chỉ cần thăng chức vì họ có quyền chức, sao mà công quyền, chức quyền bức cung, ngụy tạo chứng cứ, họ bắt anh phải làm theo, họ đã “hình sự hóa”, họ “đạo diễn” để phá án để rồi kết tội oan cho anh.

Anh chỉ nghĩ một điều, mình không giết người sao mà lại cứ để người ta hành hạ đến bao giờ. Chả nhẽ lại nhận để lấy tiền kêu oan à? Nhưng thôi, anh nói vậy thôi để em biết. Bản thân anh phải gắng chịu đựng sai lầm của cơ quan nhà nước, còn sống ngày nào thì vẫn cứ kêu, nếu ông trời bắt chết thì phải chịu, như hôm ra Tòa, anh xin chết mà cũng chẳng được. Có gì đúng sai em bỏ qua cho anh.

Còn anh chỉ lo cho em và các con ở nhà, hãy giữ gìn sức khỏe cho tốt, làm ăn buôn bán gặp nhiều may mắn. Trong cuộc sống vững chắc tay chèo để lái con thuyền tới đích.

Thôi khuya rồi, anh dừng bút, hẹn thư sau anh sẽ viết nhiều hơn. Ngày mai anh phải đi làm, em thông cảm. Bố thương nhớ các con nhiều.

TB: Em và các con động viên, trông nom bà thay anh nhé.

Thương nhớ vợ của anh!

Bố của các con

Nguyễn Thanh Chấn


Theo GĐ&XH