LTS: Trong cuộc sống, ngoài làm tốt công việc của bản thân, một số người còn quan tâm đến cuộc sống của những người khác.
Họ sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn mà không cần sự báo đáp. Nhiều người cho rằng đó là những việc bao đồng, có khùng điên mới làm.
Cô giáo Phan Tuyết chia sẻ những gương người tốt để thấy rằng cuộc sống đâu chỉ có biết đến mỗi bản thân mình.
Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả bài viết!
Có nhiều người tự đặt ra tiêu chí sống cho mình theo kiểu: Luôn làm tốt những phần việc của mình, ngoài ra không quan tâm đến bất kì việc gì khác cho lành.
Chỉ cần làm tốt công việc của mình
Trong môi trường giáo dục, một số thầy cô lo hoàn thành tốt công việc giảng dạy của mình trên lớp. Chăm lo giáo dục học sinh của lớp mình, hết giờ ở trường coi như đã làm tròn trách nhiệm, bổn phận của người giáo viên.
Nhưng nhiều người trong số đó lại có thái độ thờ ơ, vô cảm, dửng dưng với những học sinh không phải lớp mình dạy.
Hay lại có thái độ dè bỉu, đàm tiếu với những đồng nghiệp đang bỏ sức ngoài giờ giúp những học sinh có hoàn cảnh khó khăn về kinh tế, về học lực để các em hòa nhập chung cùng các bạn.
Có những thầy cô nhìn thấy học sinh đánh nhau nhưng không phải học sinh lớp mình chủ nhiệm cũng chỉ ngó lơ và đi qua.
Khi được hỏi, thầy cô ấy cũng chẳng ngần ngại mà trả lời: “Không phải việc của mình đừng can dự vào là tốt nhất đỡ mang phiền toái đến cho bản thân”.
Vẫn còn nhiều lắm những tấm lòng cao đẹp luôn biết nghĩ cho người khác. (Ảnh minh họa: Tienphong.vn) |
Một đồng nghiệp buồn rầu kể: “Khi thấy một nhóm học sinh trong lớp có nhu cầu học thêm nhưng một số học sinh lại quá nghèo nên em đã tranh thủ dạy phụ đạo mà không nhận một đồng thù lao.
Biết chuyện, không ít người đã gán cho biệt danh là dở hơi, nghèo mà còn sĩ… nên cũng bất mãn lắm”.
Lại có giáo viên dạy thêm miễn phí nhưng cứ phải dặn đi dặn lại học sinh của mình rằng: “Các em không được nói điều này cho ai biết cả nhé”.
“Khùng” mới làm việc bao đồng
Những người luôn làm những công việc “của thiên hạ” được mọi người cho là “Ôm rơm rặm bụng” và “Làm việc bao đồng”, không ít người trong số đó được đặt cho cả biệt danh là ‘khùng”, là “điên”.
Nhiều người ở khu phố 4 - phường Phước Lộc - thị xã La Gi - tỉnh Bình Thuận gọi người đàn ông tên Tuấn là ông khùng.
Tiếp xúc với ông, tôi mới vỡ lẽ, bị mọi người gọi thế bởi vì hằng ngày cứ vào mỗi buổi sáng, ông Tuấn thường ra khu vực cảng biển, nơi người dân quanh vùng xả rác thải để gom rác gọn lại vừa đốt, vừa chuyển ra đường cho xe bốc hốt.
Xong việc, ông mới đi lượm ve chai để kiếm sống qua ngày. Mặc dù nhiều người thuê ông về nhà làm việc hay cho ông tiền để ông đỡ phải đi lượm ve chai, ông cũng nhất định không lấy.
Nhưng cứ tầm 4 giờ chiều ông lại về bên bãi rác để dọn dẹp tiếp.
Nơi đây, chỉ vắng ông vài ngày là rác lại chất thành đống ngổn ngang, bốc mùi đến khó chịu, cái mùi thum thủm phát khiếp lan tỏa khắp một vùng.
Người qua kẻ lại đông như nêm, những gia đình sống ở quanh đó cũng chỉ biết than thở và kêu trời chứ tuyệt nhiên không có một ai làm hay lên tiếng ngăn cản người khác đừng đổ rác, phóng uế.
Khi được hỏi, ai cũng có câu nói giống nhau: “Đâu phải việc của mình, đó là việc của khu phố, của xã phường...”. Nhờ có người đàn ông tình nguyện nhặt rác như thế mà khu vực đó trở nên sạch sẽ và thơm mát hơn nhiều.
Người đàn bà bị tai biến ngồi xe lăn ở xã Tân Hải thị xã La Gi lại không thể ngồi yên khi hằng ngày chứng kiến từng tốp học sinh đi học trên con đường đầy ổ voi, ổ gà.
Ngày nắng bụi bay mù mịt còn ngày mưa các em bị những vũng nước bẩn bắn tung tóe lên người ướt hết cả áo quần.
Thương các em, bà đã vận động nhiều người dân sống quanh con đường này cùng san lấp cho mặt đường đỡ gồ ghề nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu từ chối vì “Đó là việc của thôn xóm, của chính quyền”.
Không từ bỏ, hằng ngày, bà tự đẩy xe lăn đi chở từng bao sỏi nhỏ một cách vất vả để đổ vào những ổ gà, ổ voi trên đường ấy.
Nhiều người thấy vậy còn chửi: “Thân mình lo chưa xong còn bày đặt lo những chuyện bao đồng. Đúng là khùng”. Và cái tên bà Bảy khùng đã thay thế cho tên thật Nguyễn Thị Nga của bà hồi nào cũng không rõ.
Nếu xã hội này thiếu vắng những người luôn “làm chuyện bao đồng” hay “vác tù và hàng tổng” như thế thì sẽ đi đến đâu?