LTS: Tình thầy trò là thứ tình cảm cao quý, rất đáng trân trọng của dân tộc ta từ ngàn đời nay.
Theo đó, tiếp tục đưa ra những chia sẻ và góc nhìn về vấn đề này, thầy Sông Trà đã có bài viết gửi đến Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam.
Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả bài viết.
Trong chặng đường 23 năm dạy học ở một trường trung học phổ thông thuộc tỉnh Quảng Ngãi, tôi có biết bao nhiêu thế hệ học trò đã khôn lớn, trưởng thành.
Nhiều em đã có công việc ổn định, gia đình hạnh phúc. Song cũng có không ít em cuộc sống còn bấp bênh, khó khăn…
Bây giờ nhờ có điện thoại, mạng internet, facebook…phát triển rộng khắp nên tôi và các thế hệ học trò cũ có nhiều cơ hội gặp gỡ, chia sẻ, quan tâm đến nhau hơn, nhất là các em làm ăn, sinh sống ở xa, ngoại tỉnh.
Tôi thấy các em già dặn, trưởng thành theo thời gian, theo trường đời, không còn là những cô cậu học sinh tinh nghịch, quậy phá, nông nổi, bồng bột như này nào.
Tình cảm thầy, trò cùng quan tâm nhau (Ảnh minh họa: Infornet.vn) |
Năm 2016, gia đình tôi vào Sài Gòn chơi và chữa bệnh. Tịnh, học trò lớp 12 C1, tốt nghiệp năm 1998, đến thăm và nhiệt tình mời gia đình tôi đi một chuyến Vũng Tàu và các tỉnh miền Tây chơi, vì biết cả nhà tôi chưa từng tới các địa phương này.
Mấy ngày đi du lịch cùng Tịnh, tôi hiểu thêm về cuộc sống của nhiều học trò cũ sinh sống, làm ăn nơi đất khách quê người.
Hè vừa rồi, em Hải, lớp 11B2 do tôi chủ nhiệm năm 1999, đang là sĩ quan quân đội ở thị xã Buôn Hồ, ĐăkLăk gửi xe đò về biếu thầy 1 thùng trái bơ và 1 ký cà phê để thầy thưởng thức cho biết hương vị cà phê và trái bơ của núi rừng Tây Nguyên.
Tết Nguyên đán về quê, năm nào, Hải cũng ghé nhà thăm tôi. Bên ly trà, cốc rượu, thầy - trò vui vẻ hàn thuyên đủ chuyện xưa - nay, về đời sống binh nghiệp…
Biết tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống cổ số 5 và số 6, nhiều em ở xa gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe khiến tôi vô cùng xúc động.
Em Dũng đang làm việc ở Thành phố Hồ Chí Minh, từng là học sinh tôi chủ nhiệm 2 năm (1999, 2000) ngoài gọi điện thoại, em còn cất công sưu tầm và gửi mấy clip tập Yoga về cột sống cổ để thầy dựa theo đó tập luyện cho đỡ đau.
Dù rất bận rộn công việc vào cuối năm nhưng Hường, lớp C14 (năm 2008) vẫn tranh thủ thời gian (ngày 27 âm) đến tận nhà gửi tôi chai dầu xoa xương khớp hiệu Hàn Quốc.
Nga, lớp 11B6 do tôi chủ nhiệm năm 2001, ở thành phố Đà Nẵng hay liên lạc với tôi thì bảo:
“Thầy ơi, lần sau thầy ra khám bệnh ở bệnh viện đa khoa Đà Nẵng nhớ báo cho em biết trước nhé, chồng em làm ở chỗ đó sẽ giúp đỡ, hỗ trợ cho thầy tốt hơn”.
Mới đây, tôi đến Trung tâm hành chính công của một huyện để làm thủ tục, hồ sơ tách mấy thửa đất cho gia đình, trong lúc tôi đang đứng lớ ngớ, chưa tìm được người phụ trách thì gặp Hình, học sinh cũ (năm 1999) đi ngang qua gặpvà chào hỏi: “Thầy đến đây có việc gì vậy?”.
Tôi nói sơ qua, Hình nói, thầy đưa hồ sơ đây, em làm giúp cho. Chỉ đúng 12 ngày sau, tôi đã nhận được sổ đỏ, nhanh chóng ngoài mong đợi của mình.
Tôi nghĩ, nếu không gặp được cậu học trò cũ ấy chắc tôi phải chờ đợi lâu đến mấy tháng trời.
Hiền, một học sinh cá biệt của lớp 12C5, năm 2002, nhiều lần gặp tôi trong thời gian gần đây.
Hiền tâm sự: “Ngày xưa, thầy chủ nhiệm, em ghét thầy số một, hở xí là thầy “bắt bài” và la rầy em. Nhưng nay, em lại rất thương, quý thầy vì nhờ thầy sâu sát, hay rầy la ấy mà em biết khôn, nên người như hôm nay”.
Khi các em đã trưởng thành, tôi luôn coi các em như những người bạn thân thiết, sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ lúc các em cần trong khả năng của mình.
Thầy ơi, trường hợp bạn A, bạn B hoàn cảnh khó khăn, đang bị bệnh nặng, nhờ thầy hỗ trợ, kêu gọi Mạnh Thường Quân với, tôi luôn nhiệt tâm, làm hết mình.
Thầy ơi, đi làm từ thiện, phát quà cho học sinh nghèo vùng cao ở Sơn Tây, Tây Trà với tụi em nhé, tôi đồng ý ngay và cùng nhau lên đường.
Thầy ơi, mai nhà em có giỗ, mời vợ chồng thầy đến nhà em chơi.
Biết bao nhiêu sự kiện liên hoan, gặp mặt, giỗ, tất niên, đám cưới…của học trò đều có sự hiện diện của tôi. Thầy trò cùng mộc mạc, chân thành khiến nhiều cuộc vui, gặp gỡ càng đong đầy, kéo dài…
Tết đến, xuân về, tôi nhận được hàng trăm cuộc điện thoại hỏi thăm, chúc mừng năm mới của các thế hệ học trò cũ.
Mấy ngày Tết, nhà tôi luôn đầy ắp học sinh cũ, đầy ắp tiếng cười, câu chúc của thầy và trò.
Các đồng nghiệp thường nói: “tôi sướng thật, đi đâu, ở chỗ nào, đủ các thế hệ học trò cũ vây quanh. Làm thầy giáo dạy học như thế ai hạnh phúc bằng”.