Nậm Tin là một xã nội địa khó khăn bậc nhất của huyện biên giới Nậm Pồ (Điện Biên). Dù nằm ở huyện biên giới, nhưng do không có đường giáp biên nên các giáo viên công tác trên địa bàn xã không được hưởng chế độ phụ cấp dành cho giáo viên biên giới.
Chính vì vậy, thầy cô ở khu vực này gặp rất nhiều vất vả, khó khăn, đặc biệt là cơ sở vật chất, đường sá đi lại khó khăn, bên cạnh đó là chuyện bất đồng ngôn ngữ với học trò ở những bản sâu, bản xa.
Trên hành trình “gieo chữ, trồng người” ở những vùng khó như vậy, không ít giáo viên đã phải bỏ cuộc. Song, không vì khó khăn mà việc học tập ở Nậm Tin, đặc biệt ở điểm trường bản Mốc 4 bị gián đoạn.
Cô Nguyễn Thị Mai Thu, Hiệu trưởng Trường Mầm non Nậm Tin cho biết: ở điểm trường bản Mốc 4, xã Nậm Tin, (huyện Nậm Pồ) có 2 cô giáo đã tình nguyện vào vùng khó để thắp sáng ước mơ cho những học trò vùng cao.
Hai cô giáo được ví như những bông hoa ban gieo hi vọng giữa miền gian khó là cô Lò Thị Anh và cô Vì Thị Học.
Đường đến điểm trường mầm non Mốc 4 rất khó đi, trời mưa, con đường như hóa cơn "ác mộng" với bất kỳ ai. Ảnh: NVCC |
Hai cô giáo người Thái, một cô quê ở huyện Điện Biên Đông, một cô quê ở huyện Nậm Pồ đã trở thành đôi bạn đồng nghiệp thân thiết qua quá trình cùng giảng dạy. Với 6 năm công tác và giảng dạy tại một số thôn, bản gần xa của xã Nậm Tin, không có khó khăn nào mà đôi bạn thân - cô giáo Học và cô giáo Anh - chưa trải qua.
Chứng kiến những thiếu thốn vất vả của học sinh vùng cao, thương các em, nên dù nắng hay mưa, dù mùa đông, giá rét, sương mù giá lạnh các cô đều miệt mài ngược núi, băng rừng đi gieo chữ cho các em nhỏ người Mông trên khắp các bản làng.
Năm học này, cô Học và cô Anh được phân công giảng dạy tại điểm trường bản Mốc 4 (thuộc Trường Mầm non Nậm Tin), một trong những điểm bản xa và đường sá đi lại khó khăn nhất của xã Nậm Tin.
Hiệu trưởng trường Mầm non Nậm Tin cho biết, hiện tại điểm trường có hai cô giáo với 54 học sinh, chia làm 2 lớp.
Cả cô Anh và cô Học đều đã xây dựng tổ ấm tại huyện Nậm Pồ, từ nhà các cô đến trường khoảng 30km. Vì nhà xa, đường gập ghềnh khó đi lại, hai cô đành phải gửi con cho ông bà, tạm biệt chồng, con, khăn gói lên ở lại điểm trường để thuận lợi cho việc dạy học. Cuối tuần các cô mới tranh thủ thời gian để về nhà.
Đường từ trường về nhà, vào mùa nắng thì bụi mù mịt, vào mùa mưa thì trơn trượt, nhiều dốc đứng, đi bộ còn khó chứ chưa nói đến việc các cô là phụ nữ mà cầm lái xe máy; những lúc như thế, cả tháng các cô mới về nhà một lần.
Thời gian về nhà nhanh vội, gấp gáp, có nhiều khi trên hành trình quay lại trường, đường quá xấu, hai cô đành phải bỏ xe lại, mang theo hành lý, thực phẩm cho học sinh, tay xách nách mang đi bộ vào bản để còn kịp giờ dạy.
Hành trình lên điểm trường của cô giáo là đủ thứ lỉnh kỉnh có thể mang theo. Ảnh: NVCC |
Tất cả những gì có thể tận dụng, sáng tạo cho học trò là các cô tích cực thực hiện. Ảnh: NVCC |
Bản Mốc 4 vẫn chưa có điện quốc gia để sử dụng nên các cô không thể bảo quản đồ ăn cho học sinh lâu được. Cứ hai, ba ngày là cô Học và cô Anh lại thay phiên nhau vượt 12km đường gập ghềnh sỏi đá xuống chợ xã mua các loại thực phẩm như: trứng, thịt lợn, rau cỏ và ít đồ khô để đảm bảo bữa ăn cho học sinh; hôm nào may mắn có người dân xuống chợ, thì các cô nhờ dân mua giúp cân thịt, bó rau mang lên.
Kể về hành trình dạy học của mình, cô Vì Thị Học chia sẻ: "Năm 2016, tôi vào nhận công tác, một mình vượt đường rừng lên bản dạy học mà người cứ run bần bật. Thuở ấy ở đây còn nhiều khó khăn, cơ sở vật chất thiếu thốn đủ bề.
Khó khăn là vậy nhưng học trò ở điểm trường Mốc 4 luôn được chăm sóc chu đáo. Ảnh: NVCC |
Lúc ấy chỉ muốn bỏ nghề nhưng nhìn thấy những ánh mắt đầy ngơ ngác nhưng đầy trìu mến của các em nơi đây tôi lại có thêm động lực tiếp tục bám trường, bám bản dạy học, cống hiến sức trẻ của mình cho sự nghiệp giáo dục của huyện nhà".
Người dân nơi đây chủ yếu là làm nương rẫy, họ lên nương từ sáng sớm đến tối mịt, khi con gà lên chuồng mới về nhà, họ có ít thời gian và điều kiện chăm sóc con cái.
Vì thế mà chuyện học hành của các con cũng phó mặc cho thầy cô luôn. Hai cô giáo đã quen với hình ảnh các em học sinh mặt mũi lấm lem đến lớp, nhiều em mặc một bộ quần áo đến hai, ba ngày chưa thay.
Thương học sinh, các cô lại lau mặt, chải đầu, buộc tóc, rửa chân tay cho các em đầu mỗi buổi học.
Đối mặt với những khó khăn trên hành trình thắp sáng con chữ cho bản làng, cô Học và cô Anh chưa bao giờ nản chí mà luôn nỗ lực trau dồi kinh nghiệm để nâng cao trình độ chuyên môn, sáng tạo các trò chơi, bài hát gần gũi với các em vùng cao, cố gắng truyền đạt kiến thức một cách dễ hiểu nhất, luôn cố gắng để các em biết đọc, biết viết và nhận biết những điều hay của thế giới xung quanh qua từng tiết học.
Không chỉ làm tốt nhiệm vụ dạy học, cô Lò Thị Anh và cô Vì Thị Học còn làm tốt công tác dân vận, là chiến sĩ trên mặt trận văn hóa thực thụ. Các cô đã vận động nhân dân cùng xây dựng cơ sở vật chất với nhà trường. Ảnh: NVCC |
Cô Lò Thị Anh cho biết thêm, 100% học sinh ở điểm bản Mốc 4 là dân tộc Mông và trước khi đi học, các em không biết tiếng phổ thông nên việc tiếp thu bài học gặp nhiều khó khăn.
Do đó, hai cô bắt buộc phải học tiếng Mông để dạy theo kiểu "song ngữ" - vừa dạy tiếng phổ thông vừa phiên dịch sang tiếng Mông cho các em dễ hiểu và tiếp thu bài tốt hơn.
"Vất vả là vậy nhưng khi nghe các em nhỏ bập bẹ được vài từ tiếng phổ thông là chúng tôi hạnh phúc lắm, bao vất vả cũng theo đó mà tan biến", cô Anh nói.
Trao đổi thêm về hai cô giáo ở điểm trường bản Mốc 4, cô giáo Nguyễn Thị Mai Thu – Hiệu trưởng Trường Mầm non Nậm Tin cho biết: Hiện Trường Mầm non Nậm Tin có 16 lớp với 11 điểm trường trong đó 1 điểm trung tâm và 10 điểm bản. Mốc 4 là điểm bản trường xa và đường đi lại khó khăn nhất.
Mong rằng với lòng yêu nghề, mến trẻ các cô giáo sẽ cố gắng vượt qua khó khăn, thử thách để đem con chữ đến với học sinh vùng cao.
Học sinh ở những vùng khó như chúng tôi công tác, việc học phải bắt đầu từ lớp mầm non, các em dần dần có ý thức về việc đi học, vui khi đến trường, bố mẹ các em mới cho đi học tiếp những năm sau. Nếu các em không thích học, bố mẹ cũng sẽ chiều, bằng cách cho ở nhà tự chơi với đất đá trên đồi. Vì thế, việc dạy học của các cô giáo vất vả gấp nhiều phần.
Dù khó khăn, gian nan là vậy, nhưng cô Vì Thị Học và cô Lò Thị Anh - cũng như nhiều thầy cô giáo khác trên mọi miền Tổ quốc vẫn sẵn sàng ở lại vùng cao bám trường bám bản, ngày đêm nỗ lực dạy học vì một ước mơ, mong sao các em học sinh đều được đến trường, được học tập, để có một tương lai tốt, một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Bà con và học trò ở đây rất quý mến hai cô, họ ví các cô giáo người Thái đang dạy học sinh mầm non tại bản như hai bông hoa ban thắp sáng núi rừng của bản khó tại Nậm Tin.