Ngày chủ nhật, nhà nhà lo tranh thủ dọn dẹp, đi chợ mua món ăn tươi ngon về quây quần nấu nướng. Nhà nào có điều kiện hơn thì xúng xính áo quần đi các khu vui chơi, đi ăn uống nhà hàng. Thông tin trên các báo cũng chầm chậm hơn mọi ngày. Các thông tin lẻ tẻ nơi này nơi kia... được đăng tải nhưng sự quan tâm cũng nhạt nhòa.
Chỉ đến khi bài văn lạ của cậu học trò nghèo Trường THPT Hà Nội - Amsterdam (gọi tắt là trường Ams) được đăng trên báo thì thông tin trong ngày chủ nhật như được hâm nóng lên.
Bài văn là một câu chuyện sống chân thực về gia đình em, những suy nghĩ của em về sự tồn tại của đồng tiền. Về những bức xúc của em trước số phận người mẹ ốm đau, ghét tiền nhưng lại rất cần tiền. Là sự mâu thuẫn nội tại trong lòng cậu bé mới lớn với nhiều băn khoăn, trăn trở với cuộc đời.
Bạn đọc Phạm Kim Thức tâm sự: "Tôi cũng là một người con của vùng quê nghèo chiêm chũng. Tôi thấu hiểu nỗi vất vả của Hiếu. Thật lòng tôi rất xúc động. Tôi luôn chúc cho Hiếu sẽ thành tài và tương lai của em sẽ rạng ngời".
Xuân Thủy: "Một câu chuyện thật cảm động, một người con thật hiếu thảo, một tấm gương để các cháu trẻ noi theo, một câu chuyện để tất cả chúng ta cùng suy nghĩ".
Nguyễn Văn Bình: "Tôi năm nay 32 tuổi có 2 con; chỉ mong có những người con biết suy nghĩ và hiếu thuận như Hiếu".
Nguyễn Xuân Kiệm: Tôi rất xúc động, một là vì hoàn cảnh của em, hai là sự chân thành thánh thiện trong trái tim em, ba là trí tuệ của em. Chúc em và gia đình luôn mạnh khỏe, chúc em khỏe về tinh thần, trí tuệ, sức lực để thực hiện những điều mà trí tuệ của em sẽ mách bảo em".
Chưa dừng lại ở sự chia sẻ đơn thuần, nhiều bạn đọc đã bật khóc khi đọc bài viết này. Bạn Nguyễn Thị Lý viết: "Tôi đã khóc!": Đã bao lần tôi cũng có ý nghĩ như bạn học sinh viết bài văn này. Đồng tiền đã làm thay đổi tất cả, từ tiện nghi đến các giá trị xã hội. Tôi đã cắt bài viết này và sẽ đọc cho các con của tôi khi chúng đến tuổi như cậu học trò Hiếu, cám ơn em đã nói ra điều này. Chúc Hiếu hãy vững tin vào cuộc sống, chúng tôi luôn bên bạn và ủng hộ bạn!
Huyendieutho: "Bài viết vô cùng cảm động! Tôi đã khóc khi đọc được tấm lòng của một người con hiếu thảo, hy vọng bằng nghị lực vươn lên của bản thân , em sẽ có được một tương lai sáng sủa hơn".
Nguyễn Mai Hương: "Tôi đã đọc bài viết này vào chiều chủ nhật và đã khóc rất nhiều. Tôi thật sự cảm phục con người em với những suy nghĩ rất chín chắn và tình cảm. Em hãy cố gắng lên và học thật giỏi vì chị tin em sẽ thành công và khi em thành công đó cũng là liều thuốc tốt nhất cho gia đình em. Chị thật sự cảm thông với hoàn cảnh của em vì bố chị cũng vừa phải nằm viện Bạch Mai 1 tháng. Chị muốn nói với em là hãy cố lên vì khi nói với em điều đó là chị cũng muốn nói với chính mình".
Bạn đọc Bạch Trường Giang cũng chia sẻ cảm xúc: "Mình là con trai và hầu như chẳng bao giờ khóc khi đọc một mẩu truyện hay xem 1 bộ phim cảm động, vậy mà khi đọc bài viết này xong mình không tài nào để nước mắt chảy ngược vào trong dù đã cố nén!".
Cũng nhân đọc bài văn này, một số bạn đọc đã ngậm ngùi nhớ đến cuộc sống của mình, có sự đồng cảm về những thiếu thốn, mất mát. Bạn Nguyễn Độc Lập, viết: "Là một nhà giáo, ngẫu nhiên tôi đọc được bài văn này của một học trò nhỏ. Suy nghĩ của em có những nét giống suy nghĩ của tôi khoảng 42 năm về trước, lúc đó tôi cũng trạc tuổi em. Tôi vừa đọc bài văn của em vừa khóc. Dù sao chăng nữa cuộc đời nhiều khi thách thức nghị lực vươn lên của mỗi con người Hiếu ạ. Hãy sống bằng tình yêu thương mẹ và của những người thân trong gia đình em sẽ cảm thấy mình có nghị lực hơn rất nhiều".
Bạn đọc Bũi Quỹ thì thẳng thắn nhận xét về vấn đề còn tồn tại của giáo dục Việt Nam, bạn này viết: "Bài văn này không hề lạ. Trong thực tế, rất nhiều học trò muốn viết những bài văn bằng những cảm xúc thực, hình ảnh thực như thế này. Nhưng có ai cho các em viết? Chỉ một số rất nhỏ dám viết lên những dòng như vậy. Vì sao? Vì cách dạy của hệ thống giáo dục. Bài văn viết không đúng theo đáp án mẫu thì điểm thấp. Văn học nó không có định hạn, hãy để cho các em phát triển tư duy một cách phóng khoáng chứ đừng nhồi nhét kiểu mô tip quen thuộc, chúng ta sẽ có những áng văn thật sự...