Từ cà phê "sung sướng"…
Vừa bước vào quán, đã thấy hai cô gái trẻ đẹp, chân dài đon đả chạy ra khoác tay chúng tôi lôi tuột vào sâu bên trong. Trong quán, những chậu dừa kiểng, thiết mộc lan cao lêu nghêu xen lẫn những mái nhà tranh thấp lè tè. Hai bên lối vào có đến gần 20 chòi như thế nằm san sát nhau. Thấy tôi có vẻ ngơ ngác, một em dáng người cao cao, da trắng chạy tới nắm tay tôi kéo vào một cái chòi trống. Trong căn chòi (mà dân chơi thường gọi là “chuồng”) rộng chưa đầy 2m2 có một chiếc bàn bê tông và ba cái võng cũ. Mái tranh rủ sát mặt đất, tối om, chỉ có một bóng đèn màu đỏ nhỏ xíu hắt ánh sáng mờ mờ.
Tôi ngồi xuống chiếc võng thì cô gái cũng sà xuống, ngồi ngay lên đùi tôi với ánh mắt lả lơi mời gọi. Sau khi gọi ly cà phê đá, tôi đứng dậy giả vờ nghe điện thoại để đi lòng vòng quan sát những chòi khác… Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo là những đôi nam nữ quấn lấy nhau trên những chiếc võng. Tiếng kẽo kẹt từ chiếc võng xen lẫn tiếng rên rỉ phát ra từ căn chòi rồi hòa lẫn vào tiếng nhạc từ những chiếc loa nhỏ trong quán…
Trở lại căn chòi, tôi không khỏi bất ngờ khi cô tiếp viên vẫn kiên trì ngồi chờ tôi ở võng. Tôi vừa ngồi xuống, cô gái đã vội trách: "Anh nghe điện thoại gì mà lâu vậy, ngồi tâm sự với em tí đi. Em buồn quá!". Qua câu chuyện, tôi được biết em tên Tr, quê ở Di Linh, Lâm Đồng. Chán đời vì vừa chia tay người yêu nên em xuống đây kiếm việc làm tạm, vừa là để có tiền tiêu, vừa giải sầu. Nói là “tâm sự” nhưng Tr không ngần ngại hôn má, rồi sờ mó khắp người khiến tôi phản ứng bằng cách đứng dậy thì Tr bữu môi: "Nhìn anh ga lăng mà sao “lúa” thế?".
Ở chiếc võng bên cạnh, anh bạn tôi có biệt danh D “cò”, một tay môi giới bất động sản cũng đang say sưa “tâm sự” với một cô bé khác…
Chặt chém… xin tiền
Khi tôi chưa kịp nhấp ngụm cà phê nào thì Tr đã đứng dậy bước vào phía quầy pha chế của quán. Một phút sau cô bé bước ra với một khay lớn chứa 6 ly nhựa đựng một thứ nước màu đen bên trong. Chưa kịp để tôi hỏi, Tr đã thanh minh: Anh thông cảm, theo qui định của quán thì để bọn em phục vụ “chu đáo” chủ quán bắt buộc là khách phải “bao” thêm nước uống cho nhân viên. Em đưa ra mấy ly nước xá xị để được ngồi “tâm sự” với anh cho lâu ấy mà…
Những cốc cà phê bán với giá...cắt cổ!
Mang ra 6 ly nước nhưng Tr không hề nhấp môi, và thật sự tôi cũng không biết trong đó là loại nước gì. Ngồi được một lúc, lấy lý do có việc tôi bảo Tr tính tiền. Cầm hóa đơn tính tiền trên tay, D “cò” chửi thề om sòm: "Đ… m…, làm đ…gì mà đắt thế. Cắt cổ à?" Thấy thái độ bức xúc của D “cò”, Tr nhanh nhảu: Anh thông cảm, ở đây tính luôn cả tiền thời gian bọn em ngồi tâm sự với mấy anh. Liếc vội, tôi thấy hóa đơn tính tiền ghi 240.000 đồng.
Khi D “cò” đã thanh toán tiền và rời khỏi quán rồi thì tôi vẫn bị cô gái tên Tr nắm tay giữ lại nài nỉ: Anh ơi ghi số điện thoại của em đi, 23h đêm em nghỉ, anh đến đón em đi chơi nhé rồi Tr giật lấy máy tôi rồi tự lưu số điện thoại. Xong xuôi, Tr liền “giỏ trò”: Mà anh ơi, anh cho em ít tiền mua thẻ điện thoại để tí nữa về nhớ anh em còn nhắn tin cho anh nữa chứ ?! Tôi đành cắn răng rút tờ 50.000 đồng đưa cho cô bé