Tháng 10 vừa qua, Nhà xuất bản Công an nhân dân đã quyết định xuất bản và cho in ấn hơn 5.000 cuốn tự truyện “Nẻo về”. Đây là cuốn sách có nội dung nói về cuộc đời của một người con ngoan trò giỏi, bỗng dưng xa ngã và trở thành một con nghiện.
Để có tiền chơi ma túy, chàng thanh niên hiền lành ngày nào không chỉ lừa dối người thân, bạn bè, mà còn đi làm bảo kê, đi đâm thuê chém mướn, cướp giật, trộm cắp… Nhưng với khao khát được trở về làm người lương thiện, con nghiện ấy đã từ bỏ được ma túy rồi dần dần vươn lên trở thành một doanh nhân thành đạt.
Tuổi trẻ dữ dội của Lê Trung Tuấn được anh kể lại trong tự truyện Nẻo về. |
Đáng chú ý, tác giả cuốn “Nẻo về” không phải là một nhà văn hay một blogger chuyên nghiệp mà chính là nhân vật chính trong tác phẩm. Nói cách khác, "một con nghiện hoàn lương" đã kể về chính những năm tháng mà mình trở thành “thứ cặn bã” của xã hội một cách “trần trụi” nhất. Đó chính là Lê Trung Tuấn.
Tuổi thơ êm đềm
Chúng tôi đã có dịp gặp gỡ và trò chuyện với Lê Trung Tuấn vào một buổi chiều cuối tháng 11 khi anh đem theo hàng trăm cuốn “Nẻo về” từ Hà Nội đến tặng cho những học viên ở Trung tâm Giáo dục Lao động Xã hội tỉnh Thái Nguyên (Trại cai nghiện tại tổ 8, phường Thịnh Đán, TP Thái Nguyên).
Ấn tượng đầu tiên của chúng tôi về Lê Trung Tuấn, đó là một doanh nhân có dáng người “to con”, vẻ mặt phúc hậu, diện bộ vét chỉnh tề, lịch lãm. Dáng vẻ của Tuấn khiến cho người ta khó hình dung được trước đây anh từng là một con nghiện tới mức “bẹp tai”, người gầy gò chỉ nặng chưa đầy 40kg.
Ký sách tặng cho độc giả, |
Chia sẻ về cuộc đời mình, Tuấn cho biết, anh sinh năm 1977 trong một gia đình gia giáo ở xã Hòa Mạc, huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam. Bố anh từng là bộ đội cụ Hồ, từng vào sinh ra tử trong hai cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ cứu nước. Ông còn có thời gian làm trong Ban Cơ yếu Trung ương, được dân làng hàng xóm kính trọng. Mẹ Tuấn từng là Truởng khoa sản của bệnh viện đa khoa huyện Duy Tiên.
Cũng chính vì vậy, gia đình Tuấn được coi là gia đình có điều kiện so với bà con lối xóm ở Hòa Mạc, và Tuấn cùng người chị gái đã lớn lên trong sự đùm bọc, yêu thương hết mực của bố mẹ.
Năm 1994, sau khi tốt nghiệp trung học, Tuấn thi đỗ trường Cao đẳng Quản trị kinh doanh ở Như Quỳnh, Hưng Yên. Tại đây, phẩm chất của một học trò ngoan ngoãn, học giỏi, cộng thêm việc “biết ăn nói” khiến Tuấn được thầy cô, bạn bè tin tưởng bầu làm lớp trưởng. Sau đó, chàng trai phố huyện này còn được cử đi học cảm tình Đảng và chuẩn bị được đứng trong hàng ngũ của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Bị ma túy "xỏ mũi"
Tuy nhiên, thời gian trôi đi, những cám dỗ nơi phố huyện Như Quỳnh đã dần dần “ăn mòn” bản chất “lương thiện” của Tuấn. Tuấn bắt đầu giao du với những người bạn lêu lổng chơi bời và lao vào những cuộc nhậu thâu đêm, những buổi hát karaoke đến “mỏi mồm”...
Lê Trung Tuấn trong buổi giao lưu với học viên Trung tâm cai nghiện tỉnh Thái Nguyên. |
Thế rồi, điều gì phải đến cũng đã đến. Năm 1996, khi Tuấn đang học cao đẳng năm cuối, vào một buổi tối tụ tập bạn bè, khi đã ngà ngà hơi men, một vài người bạn đem thuốc phiện ra dụ dỗ với những lời đầy hấp dẫn: Đã là dân chơi thì phải dùng cái này; Thử đi phê lắm; Thử một lần cho biết; Một lần không nghiện đâu mà sợ… Vậy là, trong một phút mê muội, ngông cuồng của của tuổi trẻ, muốn được bằng bạn bằng bè, Tuấn đã lần đầu hút “chất khói trắng” chết người.
Nhưng đã dùng một lần thì có lần hai, đã dùng liều nhỏ thì sớm muộn cũng dùng liều lớn hơn. Cứ như vậy, Tuấn bỗng biến thành con nghiện lúc nào anh cũng không hay. “Tôi chìm vào thuốc phiện, rồi lại đánh đu đời mình với heroin. Lúc đầu là hút, sau là hít, sau nữa là bơm ma túy thẳng vào tĩnh mạch. Tôi thấm thía lắm, ma tuy là thứ mà đã dính vào rồi thì thành nô lê của nó. Nó xỏ mũi mình, xách mình đi như con vật, mình cũng phải chịu,” Lê Trung Tuấn “tự thú” trong cuốn tự truyện của mình.
Theo như lời Tuấn nói, ma túy đã hủy hoại tuổi trẻ của anh, đẩy anh xuống đáy và trở thành thứ cặn bã của xã hội. Bằng chứng là thời gian sau đó, anh đã lang thang đầu đường xó chợ, đi làm bảo kê, đâm thuê chém mướn, cướp giật, trộm cắp… miễn sao có tiền để hút chích. Vậy là, từ một chàng thư sinh được bạn bè yêu quý, Tuấn đã bị mọi người xa lánh, khinh bỉ.
Những cuốn Nẻo về đầu tiên đã đến tay những người lầm chân lỡ bước dính phải may túy. |
“Hồi đó, cả làng ai cũng bàn tán xôn xao và cảnh giác với "thằng Tuấn nghiện". Có lần tôi đi sang nhà hàng xóm, bà chủ nhà liền bảo đứa con đang xem tivi rằng: Cất cái điều khiển đi, cảnh giác với thằng Tuấn nghiện, nó lại sang đấy! Rồi mỗi khi đi trên đường làng, nếu ai đó nhìn thấy tôi, họ lập tức rẽ đi đường khác để tránh mặt một người nghiện,” anh Tuấn đau đớn khi nhớ lại sự kì thị của mọi người.
Vì không chịu được “búa rìu” của dư luận, những trận đòn đau của người chồng nghiện ngập, người vợ đầu của Tuấn cũng phải buộc lòng dứt áo ra đi sau nhiều lần tự tử bất thành. Vậy là, bên cạnh Tuấn khi đó chỉ còn lại bố mẹ luôn động viên và không ngừng hy vọng một ngày nào đó Tuấn sẽ từ bỏ được ma túy.
Tuy nhiên, đáp lại tình yêu thương của bố mẹ, trong một thời gian dài, Tuấn vẫn bị ma túy điểu khiển. Anh đã dùng mọi mánh khóe để bòn rút tiền của bố mẹ. Thậm chí, từng cái thau, cái chậu trong nhà cũng bị Tuấn bán đi để lấy tiền hút chích. Chỉ vì Tuấn nghiện mà gia đình anh từ chỗ có của ăn của để bỗng dưng trở nên nghèo nàn, kiệt quệ. Không những vậy, mỗi khi cơn nghiện lên, xin tiền không được, Tuấn đã quay ra chửi cả bà mẹ vô cùng kính yêu của mình...
Lê Trung Tuấn (phải) thời còn là sinh viên cao đẳng. |
“Trong 6 năm Tuấn bị nghiện, và khoảng 2 năm sau đó, tức gần 10 năm, chưa bao giờ bố mẹ Tuấn được ngẩng cao đầu trước hàng xóm láng giềng. Nhưng bố mẹ luôn ở bên cạnh Tuấn và không hết hy vọng ở Tuấn. Nhờ tình yêu thương của bố mẹ mà Tuấn đã từ bỏ được ma túy và làm lại cuộc đời,” Lê Trung Tuấn chia sẻ thêm.
Hành trình trở thành doanh nhân
Sau 7 lần cai nghiện từ gia đình cho đến trung tâm cai nghiện tư nhân rồi trung tâm cai nghiện nhà nước, 2 lần chết lâm sàng và nhiều lần tự tử bất thành, cuối cùng, tới năm 2001, Lê Trung Tuấn cũng cai nghiện thành công.
Rời Trung tâm cai nghiện Hòa Bình, Lê Trung Tuấn bắt đầu sự nghiệp của mình với vỏn vẹn 650.000 đồng mà ban quản lý trại trả cho anh sau những ngày lao động tại đây. Ban đầu, Tuấn trở về quê chăn vịt, trồng sen, nuôi cá…
Sau đó, được sự giúp đỡ từ người thân, Tuấn đã đi khắp Bắc Nam để thu mua những xe máy cũ về tu sửa lại rồi bán lấy lãi. Khi công việc làm ăn thuận lợi, Tuấn chuyển sang kinh doanh thêm cả ô tô rồi thành lập Doanh nghiệp tư nhân Tuấn Bằng (ghép tên của Tuấn và vợ). Đến năm 2010, Tuấn “nâng cấp” doanh nghiệp của mình lên thành Công ty Cổ phần Thương Mại và Du Lịch về nguồn có trụ sở tại Hà Nội. Hiện Tuấn đang là Chủ tịch Hội đồng quản trị và là Bí thư Chi bộ công ty này.
Hiện anh Tuấn đã trở thành một doanh nhân thành đạt. |
Giờ đây, ở cái tuổi 36 nhìn lại quãng thời gian phong ba của đời mình vừa qua, Lê Trung Tuấn nói: “Cuộc đời của Tuấn, từ chỗ là một người nghiện vươn lên thành chủ một doanh nghiệp có thể coi là điều kỳ diệu. Điều kỳ diệu ấy đã đến với Tuấn thì chắc chắn sẽ đến với những người nghiện khác.
13 năm qua, kể từ ngày từ bỏ ma túy, Tuấn luôn làm việc trung bình 20 giờ mỗi ngày. Tuấn miệt mài làm việc một phần là để vĩnh viễn quên đi thứ ma túy chết người. Tuấn thà chết trong lao động chứ nhất định không thể chết vì ma túy.
Bên cạnh đó, Tuấn luôn có một khao khát cháy bỏng là phấn đấu có đủ tiềm lực về vật chất để một ngày được trở lại những trung tâm cai nghiện trên cả nước, giúp đỡ một phần nào đó để những con người lầm đường lạc lối như Tuấn trước đây trở về với con đường lương thiện.”
Trong buổi giao lưu và tặng sách cho các học viên Trung tâm Giáo dục Lao động Xã hội tỉnh Thái Nguyên mà chúng tôi nhắc tới ở trên, những câu chuyện mà Lê Trung Tuấn chia sẻ đã khiến nhiều "con nghiện" bật khóc. Họ khóc vì đồng cảm, thương cho những nỗi tủi cực của "Tuấn nghiện" trong quá khứ và cũng là hình ảnh của họ hiện tại. Khi được các học viên hỏi: Bí quyết nào mà anh có thể cai nghiện thành công, Lê Trung Tuấn bảo rằng:
“Trước hết, các bạn phải coi ma túy là chất độc đang và sẽ giết chết bản thân các bạn, bố mẹ và người thân của các bạn. Đó là kẻ thù của các bạn. Khi các bạn coi đó là kẻ thù thì các bạn phải chiến đấu chống lại nó. Bởi không ai muốn sống chung với kẻ thủ cả. Đây là một cuộc chiến mà chỉ có kết quả là mất hoặc còn. Các bạn phải từ bỏ ma túy ngay lập tức. Nếu không, các bạn sẽ chết vì nó. Hãy nghĩ đến cảnh bố mẹ già, con cái các bạn đang bơ vơ ở nhà và cần các bạn chăm sóc, nuôi nấng.”
Anh đang trong cuộc hành trình tìm tới những trại cai nghiện trong cả nước để chia sẻ, nắm tay những "con nghiện" trở về trên những nẻo đường tươi sáng. |
Với tự truyện Nẻo về, Lê Trung Tuấn “hy vọng cộng đồng xã hội hãy bớt đi sự kỳ thị với những người lầm lỡ dính vào ma túy, hãy mở rộng vòng tay nhân ái để dắt họ về với những nẻo đường tươi sáng".
Tuấn mong muốn cuốn sách của mình, cuộc đời của mình sẽ đến từng trường trung học và cao đẳng, đại học… để các em học sinh sinh viên biết về hoàn cảnh khốn khổ, nhục nhã nhất của con người khi dính phải ma túy. Từ đó, để các em biết sợ và tránh xa chất độc chết người này./.