Đọc lại

"Kỳ án" hiếp dâm ở Hà Đông: Những vụ tự tử bất thành

06/08/2010 06:00

LTS: Báo điện tử Giáo dục Việt Nam đăng lại bài viết này ngày 5/8/2010 nhân loạt bài về bộ phim tài liệu về 3 chàng trai Tình - Lợi - Kiên.

Đến lúc này, 3 chàng trai bị ngồi tù 10 năm vì "tội hiếp dâm" ở Yên Nghĩa, Hà Đông mới thở phào nhẹ nhõm, khi CA TP. Hà Nội xác định được nghi phạm của vụ hiếp dâm 10 năm trước. Tuy nhiên, đây cũng là lúc những đắng cay của 10 năm tù lại hiện về rõ mồn một. Tự dưng, các anh lại thấy khó ngủ hơn. Có cả những oán hờn vương trong đôi mắt.

Nguyễn Đình Lợi kể: “Nhà nghèo, học hành không giỏi giang, nên bố mẹ cho đi học nghề. Em chọn nghề sửa chữa xe máy để lập nghiệp. Bố mẹ vay mượn, dồn tiền cho em mở cửa hàng sửa chữa xe máy tại nhà. Nhà nằm ở mặt đường làng, dân cư đông đúc, xe máy ngày càng nhiều, nên đông khách lắm.

Ngày 12-12-2000, có 3 anh công an đến quán em, họ dắt xe từ xa vào quán, rồi bảo em sửa xe cho họ. Sửa xong, họ bảo em lên xã có tí việc. Em nghĩ có việc gì quan trọng công an mới bảo mình thế, nên em gọi mẹ trông cửa hàng để đi theo các anh công an.

Lúc ở UBND xã, mấy anh này quát nạt, yêu cầu em ký vào giấy tờ, rồi họ tống em lên xe đưa đi luôn, trên người có mỗi cái áo phông, quần đùi.

Ba chàng trai ngồi tù 10 năm vì bị kết tội hiếp dâm.
Ba chàng trai ngồi tù 10 năm vì bị kết tội hiếp dâm.


Về sau em mới biết mình ở trại giam Xa La. Ngày đó, em bắt đầu bước sang tuổi 20. Ước mơ mở cửa hàng sửa chữa xe máy thật lớn để lập nghiệp đã chấm hết.

Ngày đó, tuổi trẻ, thiếu hiểu biết, thiếu bản lĩnh, nên họ nói gì, yêu cầu làm gì, em nhận tất, ký tất. Lúc tỉnh táo, nghĩ lại thì nhục lắm. Rõ ràng mình không cướp của, không hiếp dâm, mà lại phải nhận tội. Nghĩ sống cũng không còn mặt mũi nào mà sống nữa, nên em quyết tâm tự tử.

Hôm họ đưa em đi lấy cung, em nhằm cái góc bàn, phi thân thật mạnh, cắm đầu vào đúng cái góc bàn ấy. Em không biết gì nữa. Em được cấp cứu ở trạm xá 7 ngày liền. Sau đó, họ đưa lên trại giam ở Quốc Oai 21 ngày, mới lại đưa về trại Xa La.

Rồi người của Viện Kiểm sát đến, mang theo một đống giấy tờ. Họ bảo em ký gì, em cũng ký nấy. Em chỉ muốn được nhanh ra tòa, để kêu oan. Nhưng những tiếng kêu oan của em như gió lạc vào đá núi, chả có ý nghĩa gì. Án tại hồ sơ, họ cứ xử em như đã định trước rồi”.

Nguyễn Đình Kiên khi đó cũng vừa bước sang tuổi 20 với bao ước mơ và hoài bão. Trước khi lập thân, Kiên ước mơ làm được việc gì có ý nghĩa cho Tổ quốc. Thế là chàng trai này đăng ký đi nghĩa vụ quân sự.

Thế nhưng, oan nghiệt từ trên trời rơi xuống. Đồng đội, cấp trên đều ngỡ ngàng, không ngờ rằng, chàng trai hiền lành, thật thà như cục đất của đơn vị, lại phạm tội hiếp dâm. Ngày 16-12-2000, Kiên nhận được giấy báo ra quân trước thời hạn.

Lãnh đạo đơn vị đưa Kiên về thẳng UBND xã, bàn giao cho chính quyền địa phương. Đúng lúc đó thì công an đến bắt. Bố Kiên, ông Nguyễn Đình Thìn nghĩ con mình “theo đóm ăn tàn”, được chia 80 ngàn đồng, chứ không đánh người, không hiếp dâm, nên tội nhẹ. Hôm đó, ông cũng có mặt khuyên con: “Thôi, con cứ nhận đi cho xong, sẽ được khoan hồng về sớm”. Ông Thìn cũng không ngờ rằng, sau hôm đó, con mình ngồi tù 10 năm.

Dù từng có một năm trải qua quân ngũ, có nhiều bản lĩnh, song nhiều lúc Kiên cũng không thể vượt qua được mặc cảm. Cũng đã có lần đâm đầu vào bàn, vào tường chết quách cho xong, nhưng đều không chết được. Kiên bảo: “Ông trời thương xót nên cho bọn em được sống, chứ thực lòng muốn chết lắm. Cũng may mà bọn em đều sống khỏe mạnh đến nay để đòi lại được danh dự. Nếu chết cả rồi, thì cái tội hiếp dâm cướp của cũng chẳng theo xuống mồ mà vẫn sẽ như đám mây u ám trên đầu gia đình chúng em”.

Cũng như hai chàng trai trên, Nguyễn Đình Tình cũng có bản lĩnh cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên, nhiều lúc, Tình cũng không đủ sức vượt qua được những buổi hỏi cung. Tình bảo: “Em chỉ đủ sức trả lời hai chữ “có và không”, sau đó thì ký vào những bản cung với cái tội từ trên trời rơi xuống”.

Nguyễn Đình Tình từng là học trò giỏi, song vì nhà nghèo, phải rời mái trường từ năm lớp 9. Dù không được học nhiều, song Tình mang hoài bão lớn. Năm 19 tuổi, Tình quyết định đi học nghề dệt may ở làng dệt La Phù. Gia đình cũng tính sẽ bán đất cát đầu tư cho Tình làm ăn lớn, bằng cách mở xưởng may, vừa làm giàu, vừa tạo công ăn việc làm cho thanh niên trong xóm. Vừa học may, Tình học thêm ngoại ngữ để nâng cao kiến thức, phục vụ cho công việc sau này.

Thế nhưng, chiều tối 13-12-2000, khi đi học về, thì thấy công an đang ngồi ở nhà nói chuyện với mẹ. Tình được “mời” lên xã và rồi được đưa thẳng về Công an Hà Tây.

Tình bảo, nỗi nhục mình mang dù quá khủng khiếp, song cũng chưa thấm vào đâu so với cha mẹ, họ hàng. Nhà Tình có rất nhiều đảng viên. Bố Tình, ông Nguyễn Đình Nghĩa là bộ đội, khi trở về địa phương lại tham gia công tác ở xã và là thành viên trong cấp ủy. Không vượt qua được mặc cảm, bố Tình đã rút khỏi vị trí công tác. Dù ông có ở lại, cũng chẳng ai coi ông ra gì.
Cuốn sổ ghi chép lịch gửi đơn.
Cuốn sổ ghi chép lịch gửi đơn.
Một trong số hàng trăm lá thư Tình viết cho bố mẹ trong nước mắt.
Một trong số hàng trăm lá thư Tình viết cho bố mẹ trong nước mắt.


Không thể vượt qua được được nỗi nhục quá lớn, đã nhiều lần Tình tự tử. Có lần, khi được đưa vào phòng hỏi cung, cán bộ đưa bút cho ký, Tình lấy hết sức bình sinh đâm thẳng bút vào bụng. Tuy nhiên, các cán bộ đã kịp ngăn lại. Những lần khác thì đâm đầu vào bàn, tường, cột trong các buổi lấy cung.

Có lần, vào năm 2004, thấy việc kêu oan chả có ý nghĩa gì, nên lại nảy sinh ý định tự tử. Khi các phạm nhân khác đi sinh hoạt, Tình về trước, rồi Tình đâm đầu vào thành bể nước trong buồng giam. Đúng lúc đó thì phạm nhân cùng phòng chạy về ngăn lại, tát cho Tình những cú nảy đom đóm mắt.

Trong phiên tòa phúc thẩm, khi được nói lần cuối, điều bất ngờ nhất với những người tham dự, ấy là 3 chàng trai trẻ đều một mực xin được lĩnh án tử hình.

Tuy nhiên, với tội danh đó, họ không được chết. Nguyễn Đình Tình lĩnh án 14 năm, Nguyễn Đình Lợi lĩnh án 16 năm và Nguyễn Đình Kiên lĩnh án 11 năm...

Theo Phạm Ngọc Dương, VTC News