Phương Mai, Nanthan Lee gián tiếp mạt sát hàng triệu người Việt!

19/04/2014 08:23
Quốc Khánh
(GDVN) - Nếu Phương Mai cũng như Nathan Lee vì quá yêu động vật (như lời họ nói) mà hạ nhục người khác thì họ đã gián tiếp mạt sát hàng triệu người Việt.

Mới đây, người mẫu Phương Mai khiến dư luận dậy sóng khi lên tiếng chỉ trích Huyền Chíp bằng những từ ngữ khá nặng nề trên trang cá nhân của mình. Sau khi bị “ném đá” tả tơi, Phương Mai lên tiếng “bảo vệ” quan điểm của mình càng khiến nhiều người cảm thấy thất vọng. Thậm chí, không ít người còn nghi ngờ đây chỉ là “chiêu” tạo scandal của giải vàng siêu mẫu 2012.

Mạt sát và…xin lỗi: chiêu PR quá cũ

Nghi ngờ này không phải không có cơ sở bởi việc chửi bới và xin lỗi đã trở thành một chiêu PR tên tuổi được sao Việt sử dụng từ rất lâu. Trước Phương Mai đã có rất nhiều người đẹp nổi tiếng sẵn sàng chửi hoặc đánh người khác cũng không nằm ngoài mục đích này.

“Yêu nữ hàng hiệu” Võ Hạnh Nguyên được biết đến với những vụ chửi tục, đánh người. Thậm chí, người đẹp hàng hiệu này còn công khai tuyên bố trong một bài trả lời phỏng vấn: “Ai động đến tôi, tôi đấm vào mồm ngay!”

Status được cho là để xin lỗi của Phương Mai chỉ làm nóng thêm dư luận
Status được cho là để xin lỗi của Phương Mai chỉ làm nóng thêm dư luận

Người đẹp ngực khủng Elly Trần, Mychio Phạm Ngà cũng từng được dư luận chú ý khi “chửi” fan trên trang cá nhân của mình.

Không chỉ trên trang cá nhân, việc sao Việt tố cáo nhau, mạt sát nhau thông qua “tâm thư” hay qua các bài phỏng vấn trên báo đã trở thành chuyện “cơm bữa”.

Dường như, nói xấu, thậm chí chửi bới nhau cũng có thể coi là một cách để sao Việt tạo sóng cho làng giải trí vốn chẳng bao giờ yên ả này.

Do vậy, việc Phương Mai, Nathan Lee “mạt sát” Huyền Chíp rồi lên tiếng…xin lỗi không khỏi khiến người ta nghi ngờ về một mục đích khác mà họ đang hướng đến.

Ăn thịt chó và văn hóa ứng xử

Ở đây, chúng ta không bàn đến chuyện đúng, sai của việc ăn hay không ăn thịt chó. Bởi chúng ta nên coi vấn đề có ăn thịt chó hay không là quan điểm và sở thích của mỗi người. Tuy nhiên, nhìn một cách khách quan, việc ăn thịt chó đã trở nên quen thuộc với người dân Việt Nam trong suốt nhiều thế hệ qua. Nói cách khác, đó có thể coi là một thói quen bình thường của một bộ phận người Việt từ ngàn đời nay.

Mạt sát người khác quan điểm là hành động thiếu khôn ngoan
Mạt sát người khác quan điểm là hành động thiếu khôn ngoan


Dĩ nhiên, đó có thể là một thói quen xấu và chúng ta cần phải “tỏ thái độ” với nó. Tuy nhiên, phản ứng bằng cách mạt sát người ăn thịt chó lại là một hành động có phần thiếu văn hóa.

Việc Phương Mai mạt sát Huyền Chíp sau khi Huyền Chíp bày tỏ quan điểm của mình về việc ăn thịt chó là "Phải thấy tội cho nó. Ai biểu nó xấu gái vô duyên lại thêm man di mọi rợ” hay Nathan Lee coi tác giả Xách ba lô lên và đi không bằng thú cưng của mình lại khiến fan hâm mộ thất vọng và phẫn nộ.

Nếu Phương Mai cũng như Nathan Lee vì quá yêu động vật (như lời họ nói) mà hạ nhục người khác bằng những lời lẽ thiếu tế nhị như vậy, thì có lẽ họ đã gián tiếp mạt sát hàng triệu người Việt.

Hơn nữa, mạt sát, “hạ nhục” những người không đồng quan điểm với mình chưa bao giờ là việc làm khôn ngoan.

Nhưng nếu đây chỉ là một “chiêu” nhằm tạo sự chú ý của Phương Mai và Nathan Lee thì có lẽ họ đã thành công được một nửa. Bởi cái tên Phương Mai một lần nữa lại “nóng” lên trên các mạng xã hội. Tuy nhiên, đi cùng với sự “nổi tiếng” ấy, hình ảnh Phương Mai lại xấu đi nhiều trong mắt người hâm mộ.

Hy vọng, trong tương lai, Phương Mai sẽ không lọt vào danh sách những sao Việt nổi tiếng nhờ “cởi đồ” và chửi bới người khác!

*Bài viết của Huyền Chíp - tác giả cuốn sách Xách ba lô lên và đi về việc ăn thịt chó:

"Là người Việt Nam, khi đi chơi với bạn bè nước ngoài, tôi rất hay được hỏi câu: “Có phải người Việt Nam ăn chó thật không?”

Khi tôi khẳng định thông tin đó là chính xác, phản ứng của mọi người rất khác nhau: từ việc lẳng lặng ôm chó chạy thật xa ra khỏi tôi đến việc năn nỉ xin tôi bắt trộm chó người yêu cũ làm một bữa thịt cầy ăn thử. Nhưng có lẽ phổ biến nhất là ba loại phản ứng sau:

Phản ứng 1 (sợ hãi): “Eo ôi sao người Việt Nam thật là man rợ.”

Phản ứng 2 (tò mò): “Có phải người Việt Nam nghèo quá không có gì ăn mới phải ăn chó không?”

Phản ứng 3 (thích thú): “Hay thế. Hôm nào mình phải sang Việt Nam ăn thử mới được.”

Những người tôi thích nhất thường là những người có phản ứng rơi vào nhóm thứ 3.

Đó là những người nhận ra rằng văn hoá là khác biệt và họ luôn sẵn lòng thử những cái mới.

Những người có phản ứng rơi vào nhóm thứ 2 có thể không phải là những người cập nhật nhất về tình hình thế giới (họ cùng là những người đi du lịch sang châu Phi với ba lô đầy đồ ăn vì sợ ở châu Phi sẽ bị chết đói), nhưng ít nhất họ cũng cố gắng tìm hiểu lý do và cảm thông trước khi đánh giá.

Thái độ của tôi với những người thuộc nhóm đầu tiên phụ thuộc rất nhiều vào cảm xúc của mình lúc đó. Nếu tôi đang rất vui, nhiều khả năng tôi sẽ giả vờ như không nghe không thấy họ. Nhưng nếu tôi đang chán vì không có việc gì để làm, tôi sẽ cao hứng lên cãi nhau với họ.

Tôi không có vấn đề gì với những người ăn chay hay những người không thích ăn thịt chó vì không thích vị của nó hay sợ béo, nhưng nếu ai ăn thịt và lên án những người ăn thịt chó vì lý do đạo đức, tôi nghĩ đó là đạo đức giả. Cuộc tranh luận với những người này thường diễn ra như sau:

- Tại sao bạn ăn thịt gà mà lại không ăn thịt chó?

- Bởi vì gà không chịu đau nhiều khi ta giết nó.

- Hừ? Từ bao giờ chúng ta bắt đầu có đơn vị cân đo đong đếm cho đau đớn vậy? Vậy gà chịu đau bao nhiêu khi bị giết và chó chịu đau bao nhiêu khi bị giết? Nói như vậy, việc giết gà hay giết chó là bình thường nếu như ta cho chúng một liều thuốc tê trước khi giết để chúng không chịu đau đớn gì?

- Nhưng gà không thông minh như chó. Nó không biết nhiều như chó nên sẽ không cảm nhận được nhiều như vậy.

- Có nghĩa là nếu chúng ta giết một người trí óc không được phát triển thì tội chúng ta sẽ nhẹ hơn khi giết một người đầu óc bình thường?

- Nhưng chúng ta giữ chó ở nhà. Chó là bạn bè của chúng ta. Chúng ta không thể ăn bạn của chúng ta.

- Được rồi, em trai tôi có nuôi một con gà cưng. Nó yêu con gà đó lắm, nhưng nó không lên án ai về việc ăn gà cả.Ai yêu chó thì đó là việc của họ.Họ có thể không ăn thịt chó, nhưng họ không thể lên án những người ăn thịt chó được.

Những nền văn hoá khác nhau coi trọng những loài vật khác nhau. Người theo đạo Hindu coi trọng con bò và không ăn thịt bò. Người theo đạo Hindu không lên án người phương Tây ăn thịt bò ở trong các nước phương Tây thì cũng chẳng có lý do gì để người phương Tây lên án người Việt Nam ăn thịt chó ở Việt Nam cả.

Chúng ta tin rằng mọi động vật đều có quyền bình đẳng trước bàn nhậu. Chẹp, giờ mình nói như thể một tay đồ tể giết động vật không ghê tay ý nhỉ. Tôi không ăn thịt chó (bởi vì tôi không thích vị của nó), nhưng tôi không đánh giá người khác chỉ dựa trên việc người ta có ăn chó hay không.

Đồng ý với bạn rằng sẽ thật khó để hình dung ra cảnh những chú chó đáng yêu như thế bị mang ra dội nước sôi làm thịt. Tôi không thích việc những con chó bị giết. Tôi cũng không thích việc những con gà, con lợn hay thậm chí con tôm, con cá bị giết.

Khi tôi nhìn thấy cách người ta giết gà ở Ấn Độ, tôi đã quyết định rằng mình sẽ ăn chay.

Tôi bỏ cuộc sau đó một người. Con người là một loài động vật ăn tạp.

Chúng ta đã ăn thịt trong suốt 1,5 triệu năm qua, và chúng ta rất có thể sẽ tiếp tục ăn thịt cho đến tận khi loài người kết thúc.

Chân thành xin lỗi các chú chó, chú mèo, chú lợn, chú vịt, chú cá, chú tôm, chú tép, …".

Quốc Khánh