Xót lòng Chùa Một Cột: "A di đà… dột!"

22/08/2011 14:27
Theo Nguyễn Quang Lập/Khoa học và Đời sống
Thay một viên gạch ở Chùa Một Cột cũng phải xin ý kiến cấp trên. Nhà chùa đã gửi đơn xin rồi nhưng vẫn phải chờ.

Thay một viên gạch ở Chùa Một Cột cũng phải xin ý kiến cấp trên. Nhà chùa đã gửi đơn xin rồi nhưng vẫn phải chờ. Thế nên vẫn a di đà... dột!

Nửa đêm Mũm Mĩm mở mắt, bỗng nghe tiếng ngâm thơ của Ngu Ngơ. Quái lạ, Ngu Ngơ vốn ghét thơ lắm, nghe đến thơ là giật nảy mình như nghe beo kêu hổ gầm, sao hôm nay lại nổi hâm đêm hôm khuya khoắt ra đây ngâm nga thơ phú. Mũm Mĩm vùng dậy, rón rén đi ra, đứng nép góc tường nhìn ra ban công. Ngu Ngơ chắp tay trước  ngực, đi đi lại lại, ngâm nga:

Đêm thu chùa thoảng tiếng chuông tàn/ Phong đỏ, trăng ngời, sóng nguyệt lan/ In ngược hình chim, gương nước lạnh/ Sẫm đôi bóng tháp, ngón tiên hàn./Muôn duyên chẳng vướng: xa trần tục/ Một mảy nào lo: rộng nhãn quan/ Thấu hiểu thị phi đều thế cả/ Dầu ma dầu Phật, chốn nào hơn?
Chùa Một Cột cần thay
Chùa Một Cột cứ mưa là dột. Ảnh Xuân Hoàng
Mũm Mĩm nhảy ra cười he he he, nói té ra Ngu ngơ nổi cơn hâm ngâm thơ hay phết. Ngu Ngơ giật mình quay lại, mắt trợn tay xua, nói thiện tai thiện tai! Mũm Mĩm mắt tròn mắt dẹt, nói anh sao thế, cứ như ông sư trụ trì nhà chùa vậy? Ngu Ngơ chắp tay cung kính, nói đó là bài thơ Diên Hựu tự của sư Huyền Quang, không phải thơ của bần tăng. Mũm Mĩm cười rũ, nói điên ơi là điên, hâm ơi là hâm, bần tăng nào ông Ngu Ngơ ơi là ông Ngu Ngơ ơi.
Ngu Ngơ vẫn tỉnh bơ, tay vái miệng lầm bầm, nói bần tăng trụ trì Chùa Một Cột đã hơn nửa thế kỉ, du khách vãn chùa cả mấy chục triệu lượt, ai cũng ngưỡng mộ kiến trúc độc nhất vô nhị của ngôi chùa. Bần tăng vô cùng tự hào và cảm động. Bảo rẳng Chùa Một Cột là biểu tượng của Thủ đô ngàn năm văn vật quả không sai, tự hào lắm tự hào lắm.

Mũm Mĩm há hốc mồm, nói thôi chết rồi, chồng tôi tẩu hỏa nhập ma rồi, khi không lại nhận mình là trụ  trì Chùa Một Cột.  Tỉnh lại đi tỉnh lại đi Ngu Ngơ ơi, em sợ lắm rồi. Ngu Ngơ đứng im, sắc mặt không đổi, tay bắt quyết, mặt ngửa lên trời, nói mô Phật, mô… dột! Mũm Mĩm sợ toát mồ hôi, nói anh nói gì thế Ngu Ngơ ơi, sao lại mô Phật sao lại mô dột. 

Ngu Ngơ bỗng ôm Mũm Mĩm kêu lên, nói anh không điên đâu, anh muốn hóa thân sư trụ trì Chùa Một Cột để cảm nhận được nỗi đau của cụ. Chùa Một Cột đang xuống cấp nghiêm trọng. Mỗi khi có mưa, mái dột nước chảy lênh láng, ướt nền ướt cột ướt tượng…Sư trụ trì phải lấy nón mà hứng nước mưa, đau khổ vô cùng.

Mũm Mĩm kêu to, nói sao lại có chuyện đó được? Vừa mới tu bổ nhân dịp Đại lễ nghìn năm, sao lại dột nát thê thảm như thế hả. Ngu Ngơ thở dài, nói em cứ đi một vòng mà xem, Chùa Một Cột bị dột là may. Mũm Mĩm nhảy chồm chồm, nói nhưng vô lẽ thay mấy viên ngói cũng khó khăn thế a? Ngu Ngơ nói khó lắm khó lắm, người ta bảo di tích này nằm trong quần thể di tích Hồ Chí Minh, thay một viên gạch cũng phải xin ý kiến cấp trên. Nhà chùa đã gửi đơn xin rồi, nhưng hãy còn chờ.

Mũm Mĩm dậm chân, nói mấy viên ngói cũng phải chờ a? Ngu Ngơ chắp tay lầm bầm, nói a di đà … dột. Bần tăng đã đệ đơn xin, Ban quản lý nói chờ, họ phải họp bàn. Ban quản lý họp bàn xong rồi phải chờ Cục di sản họp bàn. Cục di sản họp bàn xong rồi phải chờ Ủy ban thành phố họp bàn, Ủy ban Thành phố họp bàn xong rồi phải chờ Bộ văn hóa họp bàn…A di đà… họp.

Bắt một con rùa lên bờ cũng phải họp bàn ba tháng, thay mấy viên ngói cầm chắc phải chờ họp bàn nửa năm may ra mới có.

A di đà… dột! A di đà… họp! Hu hu.


Theo Nguyễn Quang Lập/Khoa học và Đời sống