Hình minh họa. |
David Archibald, một thành viên thỉnh giảng tại Viện Chính trị quốc tế tại Washington DC ngày 30/4 bình luận trên tờ American Thinker, Trung Quốc sẽ bắt đầu khơi mào một cuộc chiến tranh trong năm 2017, trong đó điểm nóng tiềm năng Bắc Kinh có thể gây chiến là quần đảo Trường Sa (thuộc chủ quyền Việt Nam) trên Biển Đông.
Gây chiến ở Trường Sa để ngăn bạo loạn trong nước do những vấn đề nội tại
Lý do đầu tiên khiến David Archibald tin rằng Trung Quốc có thể khơi mào chiến tranh năm 2017 là bởi tính hợp pháp của bộ máy cầm quyền hiện nay bị đe dọa vì yếu tố kinh tế không có gì cải thiện. Tình huống này buộc Trung Nam Hải phải tìm kiếm động lực mới để tập hợp người dân. Điều này có thể giải thích tại sao Bắc Kinh bất ngời xây dựng các đảo nhân tạo, cơ sở quân sự (bất hợp pháp) ngoài quần đảo Trường Sa (thuộc chủ quyền Việt Nam) từ tháng 10/2014.
Nợ công của Trung Quốc đã tăng từ 7 ngàn tỉ USD trong năm 2007 lên 28 ngàn tỉ USD năm 2014. Tỉ lệ tăng trưởng cao của nền kinh tế Trung Quốc trong 7 năm qua chỉ đơn giản dự vào hoạt động xây dựng được tài trợ từ nguồn vốn đi vay. Kích thước thực sự của nền kinh tế Trung Quốc nhỏ hơn nhiều.
Chính phủ Trung Quốc có khả năng đã nhìn thấy nền kinh tế bị tiêm nhiễm và nhận thức rõ, các khoản vay không còn có thể duy trì ảnh hưởng đến hoạt động của nền kinh tế. Vì vậy hoạt động xây dựng (bất hợp pháp ở Trường Sa) đã được đẩy mạnh để có thể tạo ra các lựa chọn bắt đầu cho một cuộc chiến tranh. Đây là vấn đề sống còn của Trung Nam Hải, họ đang đặt cược vào canh bạc này, nếu nó không thành công có thể dẫn đến bạo loạn xã hội.
Mặt khác người Trung Quốc thường tự hào nước họ mới là trung tâm thiên hạ. Họ thực sự phẫn nộ với thực tế rằng Hoa Kỳ mới được coi là số 1 trong số tất cả các quốc gia trên hành tinh này. Họ phải đánh bại trật tự hiện tại trong một trận chiến. Đây là lý do tại sao Trung Quốc gia tăng gây hấn. Họ cần một cuộc chiến cho tâm lý của chính họ.
Trung Quốc đã tái cấu trúc lực lượng vũ trang của mình cho một cuộc chiến tranh sắc nét và chớp nhoáng. Trong số các quốc gia trên hành tinh này, Trung Quốc là nước có thể chuẩn bị tốt nhất cho chiến tranh. Họ có lương thực dự trữ trong kho đủ dùng cho 1 năm và thậm chí còn dự trữ cả "thịt lợn chiến lược". Bắc Kinh vừa mới lấp đầy kho dự trữ dầu mỏ chiến lược khoảng 700 triệu thùng.
Lựa chọn chiến tranh của Trung Quốc không liên quan gì đến việc đảm bảo nguồn cung hoặc an ninh các tuyến đường thương mại. Một số nhà phân tích phương Tây đã tự gắn những ý niệm này khiến Trung Quốc dễ hợp lý hóa những gì họ đang làm.
Tham vọng "chia lại châu Á", Việt Nam sẽ mất nhiều nhất nếu để Trung Quốc hiện thực hóa đường lưỡi bò
Trung Quốc ngày càng leo thang bành trướng trên Biển Đông kể từ khi ông Tập Cận Bình lên nắm quyền. |
Đường 9 đoạn Trung Quốc vạch ra nhằm "chia lại châu Á" mà quần đảo Trường Sa có vai trò quan trọng. Bắc Kinh yêu sách "chủ quyền" với hầu như toàn bộ Biển Đông, một khi họ áp đặt luật chơi như các tàu và máy bay thương mại nước ngoài phải xin giấy phép Bắc Kinh mới được qua Biển Đông. Tàu chiến, máy bay quân sự không phải của Trung Quốc thì không được bén mảng. Tuyên bố (vô lý) của Trung Quốc kéo dài đến đường vĩ độ số 4 gần với xích đạo.
Quốc gia bị ảnh hưởng tồi tệ nhất của sự bành trướng này chính là Việt Nam. Nếu Trung Quốc hiện thực hóa đường lưỡi bò, vùng biển Việt Nam "chỉ còn 80 km tính từ bờ", David Archibald giả định. Nhật Bản cũng nhận ra rằng tàu của mình từ châu Âu và Trung Đông sẽ phải đi xa hơn về phía Đông, vòng qua Indonesia, Philippines về nước. Trong khi Singapore sẽ bị ảnh hưởng rất lớn về thương mại.
Một vấn đề khác đối với Trung Quốc là hành vi xâm lược của họ và việc Bắc Kinh không ngừng gia tăng sức mạnh quân sự đã khiến các nước láng giềng lo ngại và phải chủ động tái vũ trang, hình thành các hình thức liên minh. Trung Nam Hải có khả năng cho rằng tốt hơn hết là tấn công phủ đầu trước khi các nước láng giềng có thể vũ trang cho mình mạnh mẽ hơn trước. Về điều kiện quốc tế, Trung Nam Hải xem Obama là Tổng thống yêu kém của Mỹ và Bắc Kinh có thể khởi động tấn công trước khi diễn ra thay đổi quyền lực tại Nhà Trắng.
Tự kỷ nước lớn là thuật ngữ được nhà chiến lược Edward Luttwak đưa ra để miêu tả thực tế rằng Trung Quốc dường như "không biết gì" về những tác động của hành động Bắc Kinh gây ra với các nước láng giềng. Họ luôn tự coi mình là trung tâm thiên hạ và nhận thức vấn đề hoàn toàn thông qua lăng kính của lợi ích cá nhân. Hệ quả của vấn dề này là Trung Quốc không thể nhận thức được khả năng những gì sẽ diễn ra không theo cách họ muốn.
Luttwak cho rằng người Trung Quốc luôn đánh giá cao tư duy chiến lược của mình. Nhưng theo ông, Trung Quốc vốn dĩ không có cái gọi là chiến lược tác chiến, hầu hết những (cái gọi là) chiến lược được vạch ra đều liên quan đến sự lừa dối.
Vai trò của ông Tập Cận Bình
Cuộc chiến (tiềm tàng) này đã được chuẩn bị từ những năm 1980. Những hành vi hung hăng ngày càng gia tăng của Trung Quốc ngày nay theo David Archibald là do có sự chỉ đạo của ông Tập Cận Bình, người đã "rất ấn tượng" với cuộc chiến tranh xâm lược toàn tuyến biên giới phía Bắc Việt Nam do Đặng Tiểu Bình phát động năm 1979 để củng cố quyền lực trong Bộ chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc.
Tập Cận Bình đã tích lũy được nhiều quyền lực hơn bất kỳ lãnh đạo tiền nhiệm nào kể từ Đặng Tiểu Bình. Ông đang sử dụng chiến dịch chống tham nhũng để thanh trừng các đối thủ chính trị. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc thường có 10 năm cầm quyền trước khi về hưu. Và chỉ 2 năm từ khi lên nắm quyền, những người ủng hộ Tập Cận Bình đã đề xuất ý tưởng phục hồi chức danh Chủ tịch đảng như thời Mao Trạch Đông mà sau này Đặng Tiểu Bình đã dẹp bỏ, để Tập Cận Bình có thể tiếp tục nắm quyền ở cương vị mới.
Ông Bình đã có một ký ức khó chịu về tuổi trẻ. Năm 15 tuổi ông bị điều xuống nông thôn lao động trong khi cha mình bị thanh trừng. Nơi ở của ông là một cái hang, chị gái Tập Cận Bình đã phải tự vẫn vì sự áp bức của đám Hồng vệ binh.
Vì vậy David Archibal tin rằng gây chiến ở Biển Đông sẽ là cuộc chiến tranh vô nghĩa nhất, ngu ngốc và tàn phá trong lịch sử, nhưng nó lại là những gì đang đến. Việc loại bỏ căn cứ quân sự (bất hợp pháp) của Trung Quốc ở quần đảo Trường Sa sẽ là một giải pháp hòa bình với bất kỳ ai (muốn) kết thúc cuộc chạy đua với Trung Quốc.