Những bài thơ hay và ý nghĩa mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

18/11/2013 07:28
Đỗ Tuyết (sưu tầm)
(GDVN) - Nhân dịp kỷ niệm ngày Nhà Giáo Việt Nam (20/111), Báo điện tử Giáo dục Việt Nam xin gửi tới đọc giả tuyển tập những bài thơ hay viết về thầy, cô về mái trường thân yêu...

1. Không đề

. "Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.

Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua.

Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,

Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích.

Có những lúc thầm lặng con ngắm,

Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...

Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,

Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.

Đã qua rồi một thời và con đã lớn.

Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.

Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số

Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.

Ở nơi xa theo hương bay của gió,

Con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu"

2. Gặp lại Thầy

Con dừng lại phía hàng cây

Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao

Trường xưa vẫn nét ngày nào

Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy

Vẫn bao la một vòng tay

Đón con như thể chưa ngày cách xa

Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà

Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”

Cái tên thấy gọi riêng con

Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên

Ước mong con mãi không quên

“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”

Lợi danh - danh lợi sẽ mòn

Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm

Nhớ tóc thấy điểm hoa râm

Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang

Ai quên đi chuyến đò ngang

Quên sao người lái thuyền sang bến đời.

3. Bụi phấn xa rồi 

Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai 

Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn 

Một mình thơ thẩn đi tìm lại 

Một thoáng hương xưa dưới mái trường 

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, 

Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me 

Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ 

Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương! 

Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm 

Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi! 

Cuộc đời cũng tựa như trang sách 

Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!! 

Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? 

Buồn cho năm tháng hững hờ xa 

Tìm đâu hình bóng còn vương lại? 

Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa! 

Như còn đâu đây tiếng giảng bài 

Từng trang giáo án vẫn còn nguyên 

Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo 

Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!! 


4. Hoa và ngày 20-11 

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy 

Còn rung rinh sắc thắm tươi 

20-11 ngày năm ấy 

Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi 

Cô tôi mặc áo dài trắng 

Tóc xanh cài một nụ hồng 

Ngỡ mùa xuân sang quá 

Học trò ngơ ngẩn chờ trông... 

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 

Xuân sang, thầy đã bốn mươi 

Mái tóc chuyển màu bụi phấn 

Nhành hoa cô có còn cài? 

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 

Tà áo dài trắng nơi nao, 

Thầy cô - những mùa quả ngọt 

Em bỗng thành hoa lúc nào. 

5. Nắng ấm sân trường 

Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương 

Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng 

Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng 

Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ 

Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ 

Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa 

Và cả gió cũng biết mê thơ nữa 

Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm. 

Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm 

Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít 

Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít 

Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh 

Em ngồi yên uống suối mật trong lành 

Thời gian như dừng trôi không bước nữa 

Không gian cũng nằm yên không dám cựa 

Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng 

Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang 

Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm 

Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng 

Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người... 

6. Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn

Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...

Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

Mái chèo đó là những viên phấn trắng

Và thầy là người đưa đò cần mẫn

Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa

Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...

7. Lời Của Thầy

Rồi các em một ngày sẽ lớn

Sẽ bay xa đến tận cùng trời

Có bao giờ nhớ lại các em ơi

Mái trường xưa một thời em đã sống

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng

Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao

Thuở học về cái nắng xôn xao

Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới

Thầy trò mình cũng có lúc chia xa

Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha

Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ

Các em mang theo mỗi bước hành trình

Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:

Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả

Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên

Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền

Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ


8. Trường tôi.

Cổng trường tôi trông rất xinh

Tường cao cổng sắt , dưới hình văn hoa

Bước vào thoang thoảng hương hoa

Trời cao xanh ngắt , mây là là bay

Râm râm bóng mát hàng cây

Trưa trưa gió thổi lay cây rì rào .

Xa xa hàng dương vẫy chào

Gần gần phượng hồng thì thào gọi thương

Cùng nơi khắp chốn trong trường

Sinh viên đùa giỡn , thân thương chuyện trò

Người nói nhỏ , kẻ nói to

Xôn xao tiếng hát tiếng hò du dương

Vọng xa nghe tiếng giảng đường

Bao la trang trải tình thương cô thầy

Dạo quanh xa đó gần đây

Nơi đâu đẹp nhất là đây trường mình .

9. Thầy Và Chuyến Đò Xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Rời xa bến nước quên tên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

Một mùa thu như bao mùa thu trước 

Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò 

Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ 

Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...

Thời gian qua, mùa thu nay có khác 

Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu 

Nghĩa thầy cô một đời không trả hết 

Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.

Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở 

Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa 

Chúng con đi, biết khi nào về lại 

Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ...

Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc 

Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm 

Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp 

Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.

10. Gửi về cô giáo dạy văn

 Nguyễn Thụy Diễm Chi

Có thể bây giờ cô đã quên em

Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết

Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt

Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non

của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm

Ai sẽ nhặt dùm em xác lá

Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ?

Ước gì... hiện tại chỉ là mơ

Cho em được trở về chốn ấy

Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái

Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên

Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"

Và chẳng ai học xong bài học làm người!

Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược

Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi

Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...

11. Lời Cảm Tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả 

Để một lần nhớ lại mái trường xưa

Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa

Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng 

Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua

Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa

Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ 

Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi

Bài học đời đã học đc những gì

Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ 

Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê

Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt 

Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.

12. Nghĩa cô thầy mãi không quên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của 1 thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con,một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Âu yếm nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con./.

 
Đỗ Tuyết (sưu tầm)