Nghề dạy học là nghề trực tiếp tiếp xúc với con người trong môi trường giáo dục. Trong đó, người dạy dùng kiến thức, lời giảng, cử chỉ, ngôn ngữ, hành động (tất cả đều phải chuẩn, mẫu mực) để giáo dục học sinh…
Nhưng người thầy cũng là con người bình thường, có tất cả mọi bản tính của con người nên không tránh khỏi những sơ suất do chủ quan (hoặc khách quan) mang lại.
Giáo viên giảng dạy cho các em học sinh (Ảnh minh họa: vtv.vn). |
Cách đây đã lâu, một hôm tôi nhận được tin nhắn của một phụ huynh hỏi sao hồi sáng nay thầy đánh con tôi?
Là một giáo viên có hơn 30 năm trong nghề, tôi rất sửng sốt vì mình có đánh em học sinh nào đâu. Vị phụ huynh cho biết giờ bên vai cháu vẫn còn đau, đây là lần đầu nên tôi bỏ qua…
Thì ra câu chuyện hồi sáng nay khi đi kiểm tra vệ sinh lớp học đầu giờ, tôi thấy em A. (nam học sinh) đứng ngoài hành lang. Em là một học sinh nhanh nhẹn, vui vẻ, lễ phép nên tôi cũng rất cảm tình.
Tôi bước tới sau lưng và đưa tay vỗ mạnh vào vai em, có ý nhắc em vào lớp chuẩn bị học… Có lẽ cú vỗ vai “quá mức tình cảm” nên em bị đau chút thôi….
Vậy mà vì quá thương con, quá nóng ruột nên phụ huynh của em đã nghi ngờ “lòng tốt” của tôi như vậy.
Thật tình tôi không có ý định đánh học sinh mà đánh để làm gì trong khi mình có thể nhắc nhở em một cách nhẹ nhàng.
Chỉ vì một chút chủ quan mà tôi suýt mang “trọng tội” là đánh học sinh…
Lúc đó chắc cũng chẳng còn ai tin những lời thanh minh của mình mà chỉ nhìn vào biên bản, giấy khám của bệnh viện để kết luận vụ việc…
Bây giờ phụ huynh “nhanh nhạy” hơn, “hiện đại” hơn là bí mật lắp camera để theo dõi. Có ai biết được nhất cử nhất động của mình đang bị ghi hình, ghi âm hàng ngày?
Thầy cô cứ làm đúng trách nhiệm của mình thì sợ gì camera trong lớp học |
Một cú gãi ngứa, một cú xì mũi, một cú ho khan… biết đâu cũng được ghi lại, không sót một cử chỉ nào.
Ngay một lời nói trong văn, cảnh giờ học thì đúng nhưng đưa ra văn cảnh khác lại là… lời nhiếc móc học sinh. Mà đâu phải mỗi lời giáo viên đều được “kiểm duyệt” trước khi nói?
Biết đâu trong mười lời nói thì có một vài lời chưa chuẩn, chưa phù hợp nhưng không gây hậu quả gì ghê gớm thì cũng nên bỏ qua, rút kinh nghiệm…
Tôi không hiểu vị phụ huynh nào “bí mật” vào được phòng học mà gắn camera kia. Phòng học luôn có khóa (ngoài giờ), có bảo vệ, có ban giám hiệu trực nhưng ai tự dám làm nếu không có sự đồng ý của ban giám hiệu?
Lẽ ra ban giám hiệu nhà trường, với tinh thần trách nhiệm khi có sự phản ánh của phụ huynh về việc bạo hành thì trước hết cần gặp giáo viên để tìm hiểu ngọn ngành.
Nếu giáo viên đó tiếp tục có những hành vi bạo lực, chẳng đừng mới “bí mật” lắp camera theo dõi.
Đây là một trường hợp bị phát hiện nhưng thử hỏi còn có bao nhiêu trường, bao nhiêu lớp học có “camera bí mật” đang hàng ngày, hàng giờ theo dõi giáo viên?
Giáo viên sẽ có tâm lý luôn bị đè nặng bởi trên đầu đang có camera theo dõi từng bước chân của mình.
Đành rằng “Cây ngay không sợ chết đứng” nhưng việc gắn camera chắc chắn sẽ mang lại những áp lực tâm lý cho người thầy hàng ngày…
Khó lắm, nghề dạy học hôm nay!