'Cô đừng có giở thói này nọ với con trai tôi'

19/07/2011 23:44
Có mặt chồng, mẹ vẫn mẹ mẹ con con ngọt ngào với em, nhưng khi không có chồng, mẹ lại đổi ngay cách xưng hô.

Có mặt chồng, mẹ vẫn mẹ mẹ con con ngọt ngào với em, nhưng khi không có chồng, mẹ lại đổi ngay cách xưng hô.

Em không biết chồng có bao giờ cảm nhận được ánh mắt buồn rầu của em không, có bao giờ cảm nhận được những giọt nước mắt cố giấu và kìm nén đi của em không. Còn em thì lúc nào cũng mong chồng hiểu mà lại chẳng thể mở lời ra được.

Em không biết bắt đầu ra sao, không biết nói gì và nói khi nào. Bởi những lúc nhìn khuôn mặt hồ hởi cứ như không có chuyện gì của chồng thì bao nhiêu buồn tủi, sự giận hờn lại tiêu tan hết. Em là thế đây. Chẳng biết mình có đúng không khi hành xử như vậy nhưng mà, cứ động nhìn chồng cười cười nói nói trong bữa ăn là mọi thứ trong em lại tiêu tan hết.

Chồng em là người con hiếu thảo, em hiểu chứ. Trước đây cũng vì nghe những lời nói dịu dàng, ân cần của chồng dành cho ba mẹ mà em đã yêu chồng lại càng yêu hơn. Em quyết định kết hôn cùng chồng. Và cuộc sống của chúng mình sẽ vô cùng hạnh phúc, em sẽ không bao giờ phải rơi một giọt nước mắt nếu như không có sự xuất hiện của mẹ trong căn nhà này.

Mẹ là mẹ chồng và là người chồng kính trọng vô cùng. Mẹ thương con trai của mình, cần chồng như chính tình yêu em dành cho chồng vậy. Chẳng biết có phải vì em đã xen ngang vào tình cảm mẹ con của mẹ hay không nhưng từ khi mẹ lên ở cùng chúng mình, em thấy mẹ khó chịu với em ra mặt.

Mẹ chẳng khi nào dành cho em một lời nói nhẹ nhàng. Ngày ngày đi làm về, em không dám chậm trễ một phút vì phải tranh thủ đi chợ mua thức ăn, nấu cơm cho mẹ và chồng. Chồng bảo em, cần đón mẹ lên ở vì bây giờ, ở nhà còn mình mẹ. Bố thì mới mất nên mẹ lại buồn rầu, sợ mẹ không chịu nổi. Em chẳng do dự thậm chí còn thấy thích vì muốn được đông người cho vui cửa vui nhà.

Nhưng em không thể hiểu nổi, tại sao chưa bao giờ mẹ dành cho em một chút thiện cảm suốt gần 1 năm trời mẹ sống chung với hai chúng ta. Có mặt chồng, mẹ vẫn mẹ mẹ con con ngọt ngào với em, nhưng khi không có chồng, mẹ lại đổi ngay cách xưng hô. Khi thì cô - tôi, khi thì chị - tôi, khi thì ‘con dâu ơi’. Những tiếng gọi ấy như nhát dao cứa vào tim em, em như thể đã bị gạt ra khỏi cái gia đình này.

Em không dám nhận mình là người con dâu toàn diện nhưng về đối nhân xử thế, em có thể tự tin để nói rằng, mình hoàn toàn biết cách. Em khéo léo nhưng là sự khéo từ tận tâm, em thật lòng muốn cho mẹ con vui vẻ, gia đình hòa thuận hạnh phúc vì em hiểu, chồng của em thương mẹ biết nhường nào.

Hôm nay, em về muộn một tiếng vì tắc đường, giờ giấc không như mọi lần nên mẹ biết ngay. Lúc ấy chồng chưa về. Dù là cũng chợ búa cơm nước chuẩn bị đầy đủ nhưng mẹ lại hằn giọng: “cô đi đâu mà về muộn, đừng có giở thói này nọ với con trai tôi, tạt ngang tạt ngửa thì đừng trách mẹ chồng ác”. Những lời nói của mẹ như cứa vào tâm can em. Từ trước tới giờ, đến 1 giây thôi em cũng không dám nghĩ mình sẽ yêu ai, thích ai ngoài chồng.

Em khổ lắm chồng ơi (Ảnh minh họa)
Em khổ lắm chồng ơi (Ảnh minh họa)

Tối đến vợ chồng ngủ chung, chăn bị rơi ra, mẹ vào phòng, chỉ kéo chăn cho chồng mà chẳng quan tâm em. Tất nhiên em chưa ngủ và biết mẹ đang làm gì. Lòng em tự nhiên quặn thắt. Em không hiểu mình đã làm gì sai?

Nhiều lúc muốn nói với chồng, muốn hỏi chồng lắm nhưng sợ mang tiếng ‘kể tội’ mẹ, rồi chồng sẽ buồn nên em lại thôi. Có những lúc trong bữa cơm, mẹ gắp thức ăn cho chồng nhưng lại chẳng màng đến em, có thể chồng không để ý nhưng em thì rất chạnh lòng. Em vẫn gắp thức ăn cho mẹ và chồng. Mẹ khen em nấu ăn ngon nhưng thật lòng không phải thế vì bữa ấy, em không có nấu vì em về muộn.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm em không thể nào chịu đựng được. Em nhịn nhưng không khí ngột ngạt, cảm giác khó chịu lan tỏa trong em. Em cứ định nói với chồng thì cổ họng lại nghẹn và trùng xuống. Cứ nhìn bộ dạng hạnh phúc vui vẻ của chồng bên mẹ mà em chẳng đành lòng. Chẳng lẽ em bắt chồng lựa chọn cuộc sống giữa mẹ và em sao. Nếu như vậy, em sợ mình thua lắm, hoặc có chăng em sẽ sống bên chồng mà chẳng vui vẻ gì. Rồi tình cảm vợ chồng mình sẽ rạn nứt, chúng mình sẽ không còn được như ngày nào nữa. Chí ít ra bây giờ, em nhịn thế này, chồng sẽ yêu em, thương em và quan tâm em nhiều hơn.

Em phải làm sao đây. Em chỉ mong một lần chồng hiểu lòng em, hiểu những giọt nước mắt vụng trộm của em và hiểu được những tiếng thở dài của em mỗi đêm. Em đang rối bời, không biết phải làm sao đây. Cuộc sống với em khi có chồng rất hạnh phúc nhưng nó cũng thật ngột ngạt và mệt mỏi.

Theo Eva