Dọc theo quốc lộ 21 chúng tôi tìm đến thôn Thạch Tổ, Xã Thanh Hà, Huyện Thanh Liêm, Hà Nam vào một buổi trưa đầu hè oi bức. Mùi hương lúa non đang ngào ngạt khắp cánh đồng cũng là lúc ghé thăm gia đình người đàn bà suốt đời nuôi con điên dại.
Người đàn bà đó là Trần Thị Bé năm nay 65 tuổi người được xem là người giàu nghi lực vượt qua khó khăn nuôi đứa con điên dại suốt mấy chục năm qua. Người con của bác là chị Trịnh Thị Cúc 28 tuổi bị ảnh hưởng chất độc da cam từ khi chào đời. Chính vì nguyên nhân đó mà chị Cúc con bà lúc nào cũng điên điên, dại dại.
Cuộc đời của bác gắn liền với những gian lao vất vả. Sinh ra trong cảnh lầm than phải lo ăn từng bữa, phải bươn trải khắp nơi. Từ nhỏ bác không được học hành đến nơi, đến chốn do cái đói, cái nghèo.
Khi lớn lên tưởng chừng cuộc sống tươi đẹp sẽ đến với bác khi bác lập gia đình với bác trai Trịnh Xuân Thiệu. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì bác Thiệu lên đường nhập ngũ vào năm 1967. Sau giải phóng, bác trở về địa phương nhưng không lâu sau đã qua đời để lại người vợ trẻ và con thơ.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau khi bác sinh được ba người con nhưng chỉ có chị Cúc là ở với bác đến bây giờ vì hai người con của bác lần lượt bỏ bác về với tổ tiên. Nhưng thật không may mắn với bác, chị Cúc lại bị ảnh hưởng chất độc da cam từ người cha của mình nên thần kinh không bình thường.
Bác cho chúng tôi xem những chiếc huân chương mà bác trai để lại, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Cuộc đời vất vả cực khổ lắm các anh ạ, tưởng rằng cuộc sống về già sẽ nhờ được con, nhưng giờ không biết nhờ vả ai lúc ốm lúc đau cả”.
Bác đau ốm thường xuyên nhưng vẫn cố gượng dậy để chăm sóc đứa con gái điên dại, tuy đã lớn nhưng chị không tự lo cho bản thân được mọi sinh hoạt của chị đều do bác một tay đỡ đần.
Cô Trịnh Thị Hồng hàng xóm với gia đình bác cho biết: “Gia đình bác Bé khó khăn lắm các cháu ạ, bác ấy đau ốm không làm được gì, con gái thì không được như con người ta”.
“Giờ đi đâu cũng phải cho cháu nó đi theo không có để cháu nó ở nhà mình nó hay chạy lung tung. Có lần tôi đi chợ, nó ở nhà một mình chạy ra đường bị xe máy đụng vào người, may mà không bị nặng chỉ bị thương nhẹ nhưng phải mất hơn một tháng mới hết đau” bác Bé tâm sự.
Trao đổi với chúng tôi ông Lê Văn Tiến trưởng thôn Thạch Tổ cho biết: “Gia đình bác Bé nằm trong diện đặc biệt khó khăn của thôn, chính quyền địa phương thường xuyên thăm hỏi và động viên gia đình, nhưng cũng chỉ giúp được phần nào đó”.
Hai mẹ con bác sống trong căn nhà nhỏ chừng 15m2 do bác vay công vay nợ và sự giúp đỡ của bà con hàng xóm. Căn nhà bé nhỏ không có vật dụng gì quý giá ngoài những tấm huân chương của bác trai mà bác gái giữ gìn bấy lâu nay.
Số tiền nhà nước trợ cấp cho chị Cúc là 180.000 đồng, nhưng cũng chẳng thấm là bao cho cuộc sống bệnh tật. Được biết, bản thân bác Bé giờ đây cũng mắc thêm chứng bệnh đau dây thần kinh toại, đau ốm là thế nhưng cũng không có tiền chữa trị bệnh của bà ngày một nặng hơn.
Khi được hỏi về mong muốn của mình bác khẽ nhìn đứa con gái đang đùa nghịch như một đứa trẻ và nói nói: “Tôi chỉ mong sao trời cho tôi sức khỏe để chăm sóc cháu nó, không biết khi tôi không còn trên cõi đời này nữa ai sẽ bên cạnh chăm sóc nó được nữa”.
Tạm biệt hai mẹ con bác chúng tôi ra về khi trời đã xế chiều, chân bước đi nhưng lòng vẫn nặng trĩu, không biết rồi cuộc sống của hai mẹ con ngày mai sẽ ra sao?
Hoàn cảnh gia đình bác rất khó khăn rất cần những sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm xa gần, mọi sự đóng góp.
Người đàn bà đó là Trần Thị Bé năm nay 65 tuổi người được xem là người giàu nghi lực vượt qua khó khăn nuôi đứa con điên dại suốt mấy chục năm qua. Người con của bác là chị Trịnh Thị Cúc 28 tuổi bị ảnh hưởng chất độc da cam từ khi chào đời. Chính vì nguyên nhân đó mà chị Cúc con bà lúc nào cũng điên điên, dại dại.
Hai mẹ con bác Bé |
Cuộc đời của bác gắn liền với những gian lao vất vả. Sinh ra trong cảnh lầm than phải lo ăn từng bữa, phải bươn trải khắp nơi. Từ nhỏ bác không được học hành đến nơi, đến chốn do cái đói, cái nghèo.
Khi lớn lên tưởng chừng cuộc sống tươi đẹp sẽ đến với bác khi bác lập gia đình với bác trai Trịnh Xuân Thiệu. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì bác Thiệu lên đường nhập ngũ vào năm 1967. Sau giải phóng, bác trở về địa phương nhưng không lâu sau đã qua đời để lại người vợ trẻ và con thơ.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau khi bác sinh được ba người con nhưng chỉ có chị Cúc là ở với bác đến bây giờ vì hai người con của bác lần lượt bỏ bác về với tổ tiên. Nhưng thật không may mắn với bác, chị Cúc lại bị ảnh hưởng chất độc da cam từ người cha của mình nên thần kinh không bình thường.
Bác cho chúng tôi xem những chiếc huân chương mà bác trai để lại, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Cuộc đời vất vả cực khổ lắm các anh ạ, tưởng rằng cuộc sống về già sẽ nhờ được con, nhưng giờ không biết nhờ vả ai lúc ốm lúc đau cả”.
Bác đau ốm thường xuyên nhưng vẫn cố gượng dậy để chăm sóc đứa con gái điên dại, tuy đã lớn nhưng chị không tự lo cho bản thân được mọi sinh hoạt của chị đều do bác một tay đỡ đần.
Cô Trịnh Thị Hồng hàng xóm với gia đình bác cho biết: “Gia đình bác Bé khó khăn lắm các cháu ạ, bác ấy đau ốm không làm được gì, con gái thì không được như con người ta”.
“Giờ đi đâu cũng phải cho cháu nó đi theo không có để cháu nó ở nhà mình nó hay chạy lung tung. Có lần tôi đi chợ, nó ở nhà một mình chạy ra đường bị xe máy đụng vào người, may mà không bị nặng chỉ bị thương nhẹ nhưng phải mất hơn một tháng mới hết đau” bác Bé tâm sự.
Trao đổi với chúng tôi ông Lê Văn Tiến trưởng thôn Thạch Tổ cho biết: “Gia đình bác Bé nằm trong diện đặc biệt khó khăn của thôn, chính quyền địa phương thường xuyên thăm hỏi và động viên gia đình, nhưng cũng chỉ giúp được phần nào đó”.
Chị Trịnh Thị Cúc bị ảnh hưởng chất độc da cam |
Hai mẹ con bác sống trong căn nhà nhỏ chừng 15m2 do bác vay công vay nợ và sự giúp đỡ của bà con hàng xóm. Căn nhà bé nhỏ không có vật dụng gì quý giá ngoài những tấm huân chương của bác trai mà bác gái giữ gìn bấy lâu nay.
Số tiền nhà nước trợ cấp cho chị Cúc là 180.000 đồng, nhưng cũng chẳng thấm là bao cho cuộc sống bệnh tật. Được biết, bản thân bác Bé giờ đây cũng mắc thêm chứng bệnh đau dây thần kinh toại, đau ốm là thế nhưng cũng không có tiền chữa trị bệnh của bà ngày một nặng hơn.
Khi được hỏi về mong muốn của mình bác khẽ nhìn đứa con gái đang đùa nghịch như một đứa trẻ và nói nói: “Tôi chỉ mong sao trời cho tôi sức khỏe để chăm sóc cháu nó, không biết khi tôi không còn trên cõi đời này nữa ai sẽ bên cạnh chăm sóc nó được nữa”.
Tạm biệt hai mẹ con bác chúng tôi ra về khi trời đã xế chiều, chân bước đi nhưng lòng vẫn nặng trĩu, không biết rồi cuộc sống của hai mẹ con ngày mai sẽ ra sao?
Hoàn cảnh gia đình bác rất khó khăn rất cần những sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm xa gần, mọi sự đóng góp.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Mã số 65 2. Hoặc gửi về Quỹ Tấm Lòng Việt Nam - Báo điện tử Giáo dục Việt Nam - Địa chỉ: số 147 Mai Dịch, Cầu Giấy, Hà Nội - Tel: 04.6261.0666 – 04.6261.0888 3. Qua Ngân hàng: - Tên Tài khoản: Báo điện tử Giáo dục Việt Nam - Tài khoản số: 1507201058249 tại Ngân hàng Nông nghiệp & Phát triển Nông thôn, chi nhánh Cầu - Email: tamlongvietnam@giaoduc.net.vn |
Điểm nóng |
|
Tô Thanh